Fedor Sologub
Thật dễ chịu khi bốn bề tuyết phủ.
Và ta đi, cứ đi thế trong rừng.
Ai đó hát câu gì êm dịu thế,
Mà lời ca nghe câu được câu chăng.
Mà có thể, không phải là bài hát.
Là gì đây? Cành chạm khẽ nôn nao?
Hay các nàng tiên nữ giữa rừng sâu
Dáng mỏng mảnh đang bay trong không khí?
Với tất cả hồn như quen thuộc thế,
Mùa đông thì đang lặng lẽ sướng vui.
Mà xung quanh tất cả vẫn thế thôi,
Những đoạn bờ rào, nhà thấp thoáng từng ngôi.
Thành phố ngủ say êm đềm hơi thở,
Còn thiên nhiên từ ngàn xưa vẫn cũ,
Bầu trời yêu thương ngắm mãi thôi
Nhìn từ hầm nhà, lên tầng lửng.
Ai trên cao người đó không cần biết,
Trong nhân gian còn gian lận dối lừa.
Và được hưởng niềm vui trên mặt đất
Chính niềm vui vẫn đang tồn tại đây kia.
Qh dịch
ФЁДОР СОЛОГУБ
Хорошо, когда так снежно.
Всё идешь себе, идешь.
Напевает кто-то нежно,
Только слов не разберешь.
Даже это не напевы.
Что же? ветки ль шелестят?
Или призрачные девы
В хрупком воздухе летят?
Ко всему душа привычна,
Тихо радует зима.
А кругом всё так обычно,
И заборы, и дома.
Сонный город дышит ровно,
А природа вечно та ж.
Небеса глядят любовно
На подвал, на бельэтаж.
Кто высок, тому не надо
Различать, что в людях ложь.
На земле ему отрада
Уж и та, что вот, живешь.