Đây là một bài thơ của Boris Kornilov nhé (anh Kornilov là ai, chắc hẳn khỏi phải giới thiệu, ai mà chả biết đó là nhân vật nổi tiếng có mặt trong các bài thơ tình rất nổi tiếng của nữ sĩ Olga Berggolts). Nói thật, tớ chẳng thích mấy đâu, nhưng mà đã lỡ dịch thì post lên đây. Cả hai bản luôn nhé, cho các bạn tiện so sánh 😀
Спичка отгорела и погасла,
Мы не прикурили от неё.
А луна — сияющее масло —
Тихо уходила в бытиё.
И тогда, протягивая руку,
Думая о бедном, о своем,
Полюбил я горькую разлуку,
Без которой мы не проживем.
Будем помнить грохот на вокзале,
Беспокойный,
тягостный вокзал.
Что сказали,
что — не досказали,
Потому что поезд побежал.
Все уедем в пропасть голубую.
Скажут будущие: молод… был,
Девушку веселую любую
Как реку весеннюю любил.
Унесет она
и укачает,
И у ней ни ярости, ни зла,
А впадая в океан, не чает,
Что меня с собою унесла.
Вот и все.
Когда вы уезжали,
Я подумал,
только не сказал,
О реке подумал,
о вокзале,
О земле, похожей на вокзал
Борис Корнилoв
Que diêm cháy hết rồi tắt mất… Đến điếu thuốc ta chẳng kịp châm. Còn mặt trăng – miếng bơ toả sáng Trôi đi trong tồn tại âm thầm. Đó là khi, tay đưa tuyệt vọng, Tiếng rền trên sân ga ta sẽ khắc ghi, Tất cả trôi vào vực thẳm xanh lơ. Có thế thôi. |
Diêm vừa châm đã tắt, Tay ta dang thẳng cánh Nhà ga ầm ĩ thế Rơi xuống vực – hay gì Tất cả có thế thôi. |