* * *
Sân ga chiều xuống
Hoàng hôn ngả vàng
Đường kè ẩm ướt
Tôi đi lang thang.
Chẳng ai xuống tàu
Để tôi được đón,
Ôi bạn tôi đâu,
Ôi người thương mến
Tôi cũng chẳng có
Nơi nào để đi
Chẳng sáng ánh đèn
Những thành phố lạ.
Tôi cũng chẳng có
Bạn đường tình cờ
Trái tim nhẹ dạ
Không người sẻ chia
Bóng chiều sẫm lại
Dây điện thở dài
Một ngôi sao nhỏ
Sáng trên đường ray
Những con đường ẩm
Mùi mưa nồng nàn
Một đàn nhái bén
Lao xao dưới chân.
* * *
Ольга Берггольц
Вечерняя станция.
желтая заря…
По перрону мокрому
я ходила зря.
Никого не встречу я,
никого, никого.
лучшего товарища,
друга моего…
Никуда не еду я
никуда, никуда…
Не блеснут мне полночью
чужие города.
Спутника случайного
мне не раздобыть,
легкого, бездомного
сердца не открыть.
Сумерки сгущаются,
ноют провода.
Над синими рельсами
поднялась звезда.
Недавней грозою
пахнет от дорог.
Малые лягушечки
скачут из-под ног.
1935