(Tưởng nhớ bạn cùng Trung đoàn – Anh hùng Liên Xô Zina Samsonova)
1
Chúng tôi ngả lưng cạnh cây thông đổ,
Kiên nhẫn chờ cho đến lúc rạng đông.
Áo khoác lính hai người cùng chung đắp
Đất bốc lên mùi lá ải hăng nồng.
– Yulia ơi, tớ vốn chẳng thích buồn,
Nhưng riêng hôm nay — thì không được tính.
Hậu phương xa, nơi vùng quê yên tĩnh,
Mẹ tớ, mẹ đang phải sống một mình.
Cậu có bạn bè, có người yêu dấu,
Tớ cả đời chỉ có mẹ mà thôi.
Nhà thoảng mùi sữa chua cùng mùi khói,
Và mùa xuân ngoài ngưỡng cửa đến rồi…
Mẹ thấy như từng bụi cây ngọn cỏ,
Cũng mong chờ con gái mẹ trở về…
Yulia ơi, tớ chẳng thích buồn mà,
Nhưng riêng hôm nay – thì không được tính.
Hai chúng tôi vừa bắt đầu thấy ấm,
Thì lệnh “tiến lên!” đột ngột phát ra.
Sát bên nhau, áo khoác lính ẩm xì,
Những người lính tóc bím vàng xung trận.
2
Ngày lại ngày chiến tranh càng khốc liệt.
Ta hành quân, không cờ quạt họp hành.
Trung đoàn chịu cũng khá nhiều tổn thất
Gần Orsha bị vây hãm trong thành.
Zinka đưa trung đoàn vào trận đánh,
Qua khoảnh đồng hắc mạch chẳng còn xanh,
Giành giật từng hố bom và khe lạch,
Vượt qua bao những giới hạn tử thần.
Ta không muốn được vinh danh truy tặng.
Ta khát khao mong được sống quang vinh.
…Vì cớ sao cô lính tóc bím xinh
Phải nằm đó trong bông băng đẫm máu?
Tôi nghiến răng ngăn dòng nước mắt
Phủ thân hình cô bằng áo khoác của mình.
Gió Bạch Nga thầm thì câu chuyện kể,
Về những khu vườn hẻo lánh tận Riazan.
3
…Zinka ơi, tớ vốn chẳng thích buồn,
Nhưng riêng hôm nay — thì không được tính.
Ở đâu đó, nơi vùng quê yên tĩnh,
Có mẹ cậu đang phải sống một mình.
Tớ có bạn bè, có người yêu dấu,
Cậu cả đời chỉ có mẹ mà thôi.
Nhà thoảng mùi sữa chua cùng mùi khói,
Và mùa xuân ngoài ngưỡng cửa đến rồi…
Và mẹ già mặc áo hoa sặc sỡ
Đặt cây nến cháy lên trước tranh thờ.
…Tớ không biết phải làm sao báo mẹ,
Cậu sẽ chẳng về để mẹ thôi chờ?
NGUYỄN QUỲNH HƯƠNG (dịch)
Chân dung Z.A.Samsonova. Hoạ sĩ L.Kotliarov |
Zinaida Alexandrovna Samsonova sinh ngày 14 tháng 10 năm 1924, hy sinh ngày 27 tháng 1 năm 1944 tại mặt trận Gomel (Bạch Nga). Bà được truy tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô ngày 3 tháng 6 năm 1944.
Bản tiếng Nga:
Зинка
Юлия Друнина
Памяти однополчанки —
Героя Советского Союза
Зины Самсоновой
1
Мы легли у разбитой ели,
Ждём, когда же начнёт светлеть.
Под шинелью вдвоём теплее
На продрогшей, гнилой земле.
— Знаешь, Юлька,
я — против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.
Дома, в яблочном захолустье,
Мама, мамка моя живёт.
У тебя есть друзья, любимый,
У меня — лишь она одна.
Пахнет в хате квашнёй и дымом,
За порогом бурлит весна.
Старой кажется: каждый кустик
Беспокойную дочку ждёт…
Знаешь, Юлька, я — против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.
Отогрелись мы еле-еле,
Вдруг — приказ:
“Выступать вперёд!”
Снова рядом в сырой шинели
Светлокосый солдат идёт.
2
С каждым днём становилось горше.
Шли без митингов и знамён.
В окруженье попал под Оршей
Наш потрёпанный батальон.
Зинка нас повела в атаку,
Мы пробились по чёрной ржи,
По воронкам и буеракам,
Через смертные рубежи.
Мы не ждали посмертной славы.
Мы хотели со славой жить.
…Почему же в бинтах кровавых
Светлокосый солдат лежит?
Её тело своей шинелью
Укрывала я, зубы сжав,
Белорусские ветры пели
О рязанских глухих садах.
3
…Знаешь, Зинка, я —
против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.
Где-то, в яблочном захолустье,
Мама, мамка твоя живёт.
У меня есть друзья, любимый,
У неё ты была одна.
Пахнет в хате квашнёй и дымом,
За порогом бурлит весна.
И старушка в цветастом платье
У иконы свечу зажгла.
…Я не знаю, как написать ей,
Чтоб тебя она не ждала?