Zinka – Yulia Drunina

December 22, 2014

(Tưởng nhớ bạn cùng Trung đoàn – Anh hùng Liên Xô Zina Samsonova)

1

Chúng tôi ngả lưng cạnh cây thông đổ,
Kiên nhẫn chờ cho đến lúc rạng đông.
Áo khoác lính hai người cùng chung đắp
Đất bốc lên mùi lá ải hăng nồng.

– Yulia ơi, tớ vốn chẳng thích buồn,
Nhưng riêng hôm nay — thì không được tính.
Hậu phương xa, nơi vùng quê yên tĩnh,
Mẹ tớ, mẹ đang phải sống một mình.

Cậu có bạn bè, có người yêu dấu,
Tớ cả đời chỉ có mẹ mà thôi.
Nhà thoảng mùi sữa chua cùng mùi khói,
Và mùa xuân ngoài ngưỡng cửa đến rồi…

Mẹ thấy như từng bụi cây ngọn cỏ,
Cũng mong chờ con gái mẹ trở về…
Yulia ơi, tớ chẳng thích buồn mà,
Nhưng riêng hôm nay – thì không được tính.

Hai chúng tôi vừa bắt đầu thấy ấm,
Thì lệnh “tiến lên!” đột ngột phát ra.
Sát bên nhau, áo khoác lính ẩm xì,
Những người lính tóc bím vàng xung trận.

2

Ngày lại ngày chiến tranh càng khốc liệt.
Ta hành quân, không cờ quạt họp hành.
Trung đoàn chịu cũng khá nhiều tổn thất
Gần Orsha bị vây hãm trong thành.

Zinka đưa trung đoàn vào trận đánh,
Qua khoảnh đồng hắc mạch chẳng còn xanh,
Giành giật từng hố bom và khe lạch,
Vượt qua bao những giới hạn tử thần.

Ta không muốn được vinh danh truy tặng.
Ta khát khao mong được sống quang vinh.
…Vì cớ sao cô lính tóc bím xinh
Phải nằm đó trong bông băng đẫm máu?

Tôi nghiến răng ngăn dòng nước mắt
Phủ thân hình cô bằng áo khoác của mình.
Gió Bạch Nga thầm thì câu chuyện kể,
Về những khu vườn hẻo lánh tận Riazan.

3

…Zinka ơi, tớ vốn chẳng thích buồn,
Nhưng riêng hôm nay — thì không được tính.
Ở đâu đó, nơi vùng quê yên tĩnh,
Có mẹ cậu đang phải sống một mình.

Tớ có bạn bè, có người yêu dấu,
Cậu cả đời chỉ có mẹ mà thôi.
Nhà thoảng mùi sữa chua cùng mùi khói,
Và mùa xuân ngoài ngưỡng cửa đến rồi…

Và mẹ già mặc áo hoa sặc sỡ
Đặt cây nến cháy lên trước tranh thờ.
…Tớ không biết phải làm sao báo mẹ,
Cậu sẽ chẳng về để mẹ thôi chờ?

NGUYỄN QUỲNH HƯƠNG (dịch)

 
Chân dung Z.A.Samsonova. Hoạ sĩ L.Kotliarov

Zinaida Alexandrovna Samsonova sinh ngày 14 tháng 10 năm 1924, hy sinh ngày 27 tháng 1 năm 1944 tại mặt trận Gomel (Bạch Nga). Bà được truy tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô ngày 3 tháng 6 năm 1944.

Bản tiếng Nga:
Зинка
Юлия Друнина

Памяти однополчанки —
Героя Советского Союза
Зины Самсоновой

1

Мы легли у разбитой ели,
Ждём, когда же начнёт светлеть.
Под шинелью вдвоём теплее
На продрогшей, гнилой земле.

— Знаешь, Юлька,
я — против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.
Дома, в яблочном захолустье,
Мама, мамка моя живёт.

У тебя есть друзья, любимый,
У меня — лишь она одна.
Пахнет в хате квашнёй и дымом,
За порогом бурлит весна.

Старой кажется: каждый кустик
Беспокойную дочку ждёт…
Знаешь, Юлька, я — против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.

Отогрелись мы еле-еле,
Вдруг — приказ:
“Выступать вперёд!”
Снова рядом в сырой шинели
Светлокосый солдат идёт.

2

С каждым днём становилось горше.
Шли без митингов и знамён.
В окруженье попал под Оршей
Наш потрёпанный батальон.

Зинка нас повела в атаку,
Мы пробились по чёрной ржи,
По воронкам и буеракам,
Через смертные рубежи.

Мы не ждали посмертной славы.
Мы хотели со славой жить.
…Почему же в бинтах кровавых
Светлокосый солдат лежит?

Её тело своей шинелью
Укрывала я, зубы сжав,
Белорусские ветры пели
О рязанских глухих садах.

3

…Знаешь, Зинка, я —
против грусти,
Но сегодня она — не в счёт.
Где-то, в яблочном захолустье,
Мама, мамка твоя живёт.

У меня есть друзья, любимый,
У неё ты была одна.
Пахнет в хате квашнёй и дымом,
За порогом бурлит весна.

И старушка в цветастом платье
У иконы свечу зажгла.
…Я не знаю, как написать ей,
Чтоб тебя она не ждала?


Julia Drunina – Không thể quen với cái nóng được nào…

February 27, 2014

Julia Drunina làm quen với Alexei Kapler năm 1954, và hai người đã phải lòng nhau ngay lập tức, nhưng Julia còn đấu tranh với tình cảm của mình suốt 6 năm sauu để không phản bội chồng và giữ gìn tổ ấm gia đình.

Không thể quen với cái nóng được nào,
Đành chịu đựng, nghiến răng, và đừng ngã, –
Hai chúng ta mãi lạc trên đồng lạ,
Trong miền hoang có tên gọi Khát khao.

Nơi ta không thể uống cho  đủ nước,
Bụi nóng khô theo gió xoáy lên cao.
Nơi chim trời quá mệt đành rũ cánh,
Quyến rũ gọi ta ảo ảnh tận nơi nào…

1958

Нельзя привыкнуть к дьявольскому зною

Нельзя привыкнуть к дьявольскому зною,
Все вытерпеть, сжать зубы, не упасть,—
Мы каждый раз бредем, как целиною,
По той стране, что называют “Страсть”,
Где невозможно досыта напиться,
Где ветер пыль горячую кружит,
Где падают измученные птицы,
Где манят и морочат миражи…
1958


Юлия Друнина

June 16, 2009

Юлия Друнина

Любовь проходит.
Боль проходит.
И ненависти вянут гроздья.
Лишь равнодушье –
Вот беда –
Застыло, словно глыба льда.

Yulia Drunina

Tình yêu tắt ngấm rồi
Cơn đau qua đi mãi
Cả chùm hận thù cũng héo úa thôi
Còn lại riêng có sự thờ ơ –
Ồi tai hoạ –
Như một núi băng. Lạnh cứng đến không ngờ.


Юлия Друнина

June 16, 2009

Юлия Друнина

А всё равно
Меня счастливей нету,
Хотя, быть может,
Завтра удавлюсь…

Я никогда
Не налагала вето
На счастье,
На отчаянье,
На грусть.

Я ни на что
Не налагала вето,
Я никогда от боли не кричу.

Пока живу — борюсь.
Меня счастливей нету,
Меня задуть
Не смогут, как свечу.
Юлия Друнина

Đằng nào cũng không thể có
Ai người hạnh phúc hơn tôi,
Kể cả nếu ngay ngày mai,
Tôi nghẹt thở lìa đời.

Tôi chẳng bao giờ
phủ quyết lấy một lời
Dù là tình yêu,
Thất vọng
Hay buồn khổ.

Chẳng bao giờ tôi phủ quyết
Điều gì đó.
Tôi không kêu gào
Khi lỡ bị đau.

Còn sống tôi còn tranh đấu –
Chẳng ai hạnh phúc hơn tôi,
Tôi nào phải ngọn nến để người
Thổi tắt tôi dễ thế.


Giờ phán xử – Julia Vladimirovna Drunina

June 16, 2009

СУДНЫЙ ЧАС
Юлия Владимировна Друнина

Покрывается сердце инеем –
Очень холодно в судный час…
А у вас глаза как у инока –
Я таких не встречала глаз.

Ухожу, нету сил.
Лишь издали
(Все ж крещеная!)
Помолюсь
За таких вот, как вы,-
За избранных
Удержать над обрывом Русь.

Но боюсь, что и вы бессильны.
Потому выбираю смерть.
Как летит под откос Россия,
Не могу, не хочу смотреть!

Giờ phán xử
Julia Vladimirovna Drunina

Giá băng đóng cứng trái tim –
Giờ phán xử sao mà lạnh thế…
Ánh mắt các người thì vô cảm –
Kiểu nhìn tôi chưa thấy bao giờ.

Tôi đi thôi, khi sức cùng lực kiệt,
Để từ xa
(Đằng nào cũng được rửa tội rồi!)
Nguyện cầu
cho những người, –
Như các bạn, được bầu
Giữ nước Nga trên bờ vực thẳm sâu.

Nhưng tôi e họ cũng như tôi, bất lực.
Thế nên tôi mãi mãi ra đi.
Tôi không thể và cũng không muốn thấy,
Nước Nga trượt dài xuống đáy.


Mùa thu – Julia Vladimirovna Drunina

June 16, 2009

Осень
Юлия Владимировна Друнина

Уже погасли горные леса:
Ни золота, ни пурпура — все буро,
Но мне близка их скорбная краса,
Мне радостно, хоть небо нынче хмуро.

От высоты кружится голова,
Дышу озонным воздухом свободы,
И слушаю, как падает листва,
И слушаю, как отлетают годы…

Mùa thu
Julia Vladimirovna Drunina

Rừng đã héo, toàn một màu nâu sẫm,
Không còn vàng cũng chẳng còn đỏ thắm,
Vẻ đẹp bi ai với tôi gần gũi lắm,
Tôi thấy vui dù trời đất có âm u.

Vì độ cao mà đầu óc cuồng quay,
Không khí trong lành hít thở ngực căng đầy
Tôi nghe tiếng lá thu rơi nhè nhẹ
Và tôi nghe tiếng năm tháng xa bay…


Yulia Drunina***Tôi không biết mình dịu dàng vì đâu, –

November 17, 2008
Юлия Друнина***Не знаю, где я нежности училась, –
Об этом не расспрашивай меня.
Растут в степи солдатские могилы,
Идёт в шинели молодость моя.
В моих глазах – обугленные трубы.
Пожары полыхают на Руси.
И снова нецелованные губы
Израненный парнишка закусил.

Нет! Мы с тобой узнали не из сводки
Большого отступления страду.
Опять в огонь рванулись самоходки,
Я на броню вскочила на ходу.

А вечером над братскою могилой
С опущенной стояла головой…
Не знаю, где я нежности училась, –
Быть может, на дороге фронтовой…

1946

 

Yulia Drunina***Tôi không biết mình dịu dàng vì đâu, –
Xin đừng hỏi tôi nhiều về chuyện ấy.
Những mộ lính sao ngày càng nhiều vậy,
Tuổi trẻ tôi mặc quân phục quen rồi.
Trước mắt tôi – những ống khói sạm đen,
Lửa thiêu đốt trên đất Nga bỏng rẫy.
Chưa bao giờ biết cách hôn nồng cháy
Lính trẻ bị thương đau đớn cắn môi.

Những khó khăn của cuộc tổng phản công
Chúng tôi biết không nhờ tin chiến sự.
Khi chiến xa lao vào trong khói lửa,
Tôi theo bước bộ binh cũng xung phong.

Và chiều qua trước nấm mồ tập thể
Tôi đứng lặng yên, cúi thấp mái đầu…
Tôi không biết mình dịu dàng vì đâu, –
Hẳn đã học được trên đường ra mặt trận…

1946

 


Ю.Друнина – Я родом не из детства

November 14, 2008
Yulia DruninaTôi lớn lên không từ tuổi thơ

Tôi lớn lên từ chiến tranh chứ không phải tuổi thơ
Có lẽ vậy, với tôi bình yên là đáng quý,
Tôi đánh giá cao hạnh phúc mỗi phút bình yên
Và từng ngày trôi qua bên đời tôi bình dị.

Tôi lớn lên từ chiến tranh chứ không phải tuổi thơ
Một khi đã đi qua những ngả đường du kích
Tôi hiểu rằng trên đời chúng ta nên nhân hậu
Với từng ngọn cỏ, lá cây mềm.

Tôi lớn lên từ chiến tranh chứ không phải tuổi thơ
Có lẽ vậy, tôi bơ vơ không nơi nương tựa;
Những trái tim người tiền phương bỏng lửa,
Và đôi tay anh thô ráp chai sần.

Tôi lớn lên từ chiến tranh chứ không phải tuổi thơ
Tôi xin lỗi, dù biết mình chẳng hề có lỗi…

Ю.ДрунинаЯ родом не из детства

Я родом не из детства — из войны.
И потому, наверное, дороже,
Чем ты, ценю и счастье тишины,
И каждый новый день, что мною прожит.

Я родом не из детства — из войны.
Раз, пробираясь партизанской тропкой,
Я поняла навек, что мы должны
Быть добрыми к любой травинке робкой.

Я родом не из детства — из войны.
И может, потому — незащищённей:
Сердца фронтовиков обожжены,
А у тебя — шершавые ладони.

Я родом не из детства — из войны.
Прости меня — в том нет моей вины…

 


Ю.Друнина – Không đề

November 14, 2008
Ю.Друнина

***

Приходит мокрая заря
В клубящемся дыму.
Крадётся медленный снаряд
К окопу моему.

Смотрю в усталое лицо.
Опять – железный вой.
Ты заслонил мои глаза
Обветренной рукой.

И даже в криках и в дыму,
Под ливнем и огнём
В окопе тесно одному,
Но хорошо вдвоём.

1943

Yulia Drunina

***

Ánh bình minh ẩm ướt
Đến trong khói âm thầm.
Viên đạn nào lén lút
Bay chậm vào trong hầm

Gương mặt anh mệt mỏi.
Tiếng sắt thép lại vang
Bàn tay anh thô ráp
Che mắt em dịu dàng.

Ngay cả trong khói lửa,
Dưới mưa giật gió gào
Một mình trong hầm thì chật,
Hai người dễ chịu làm sao.

1943


Юлия Друнина – Không đề

November 11, 2008
Юлия Друнина
* * *

Я не привыкла,
Чтоб меня жалели,
Я тем гордилась, что среди огня
Мужчины в окровавленных шинелях
На помощь звали девушку –
Меня…

Но в этот вечер,
Мирный, зимний, белый,
Припоминать былое не хочу,
И женщиной –
Растерянной, несмелой –
Я припадаю к твому плечу.

Yulia Drunina
* * *

Tôi không quen,
Nhận chút lòng thương hại,
Tôi tự hào, rằng trong lửa khói
Đám đàn ông quân phục vấy máu đào
Cần một cô giúp đỡ –
Họ gọi tôi…

Nhưng đến một tối nao,
Mùa đông thanh bình tinh khiết,
Những chuyện qua rồi không cần nhớ lại,
Người đàn bà –
rụt rè bối rối –
Tôi nép bên anh tìm hơi ấm một bờ vai.