Sergei Esenin – Tặng Kliuev

March 26, 2009

Giờ tình tôi chẳng còn như xưa nữa,
Tôi biết chứ, anh buồn mãi khôn nguôi
Vì cái chổi trăng không còn khuấy động
Vũng thơ ca nước tù đọng lâu rồi.

Buồn và vui với một ánh sao rơi
Đọng trên mắt tự khi nào chẳng rõ,
Bằng trái tim anh ngợi ca nhà gỗ,
Nhưng trong tim anh chẳng xây nhà.

Và người anh hàng đêm khắc khoải chờ,
Chỉ đi ngang, như xưa, không dừng lại.
Bạn tôi ơi, bằng lời ca bỏng cháy,
Anh mạ vàng chìa khoá tặng cho ai?

Anh không thể ngợi ca vầng dương nữa,
Qua cửa sổ anh không thấy thiên đường.
Như cối xay kia vỗ cánh không ngừng,
Cũng không thể nhấc mình rời mặt đất.

Qh dịch

Cергей Есенин

Клюеву

Теперь любовь моя не та.
Ах, знаю я, ты тужишь, тужишь
О том, что лунная метла
Стихов не расплескала лужи.

Грустя и радуясь звезде,
Спадающей тебе на брови,
Ты сердце выпеснил избе,
Но в сердце дома не построил.

И тот, кого ты ждал в ночи,
Прошел, как прежде, мимо крова.
О друг, кому ж твои ключи
Ты золотил поющим словом?

Тебе о солнце не пропеть
В окошко не увидеть рая.
Так мельница, крылом махая,
С земли не может улететь.

 


Sergei Esenin – Hạnh phúc

March 26, 2009

Ôi tôi tin hạnh phúc có trên đời!
Khi vầng dương còn chói loà không tắt.
Và bình minh rực đỏ màu Kinh thánh
Báo tin tốt lành đến mỗi sớm mai.
Ôi tôi tin hạnh phúc có trên đời.

Reo vang, reo vang nhé, nước Nga ơi,
Trào dâng nào, ngọn gió lành bất khuất!
Hạnh phúc thay kẻ đem niềm vui tới
Ghi nỗi buồn mục đồng chân thực nhất.
Reo vang, reo vang nhé, nước Nga ơi.

Tôi yêu tiếng ầm ào dòng lũ xiết
Và ánh sao trên mặt sóng bâng khuâng.
Ôi khổ đau mang hạnh phúc vô ngần
Và nhân gian luôn mãi mãi tri ân.
Tôi yêu tiếng ầm ào dòng lũ xiết.

QH dịch

Сергей Есенин

Cчастье

О верю, верю, счастье есть!
Еще и солнце не погасло.
Заря молитвенником красным
Пророчит благостную весть.
О верю, верю, счастье есть.

Звени, звени, златая Русь,
Волнуйся, неуемный ветер!
Блажен, кто радостью отметил
Твою пастушескую грусть.
Звени, звени, златая Русь.

Люблю я ропот буйных вод
И на волне звезды сиянье.
Благословенное страданье,
Благословляющий народ.
Люблю я ропот буйных вод.

1917

1917


Sergei Esenin – Bình minh …

March 23, 2009

Bình minh gọi một bình minh nữa đến,
Biển lúa mênh mông khói toả mơ màng…
Con lại nhớ mẹ dịu hiền thương mến,
Mẹ già ơi con nhớ mẹ mênh mang.

Như ngày ấy mẹ bước lên đồi vắng,
Đôi nạng xưa mẹ giữ chặt trong tay,
Mẹ ngắm mãi mảnh trăng gầy lơ lửng,
Trôi trên sông ngân ngái ngủ sao dày.

Và con biết, mẹ đắng cay nghĩ ngợi
Lòng quặn đau và buồn khổ khôn nguôi,
Vì con trai không nhớ quê cha nữa,
Không đau buồn, con cũng chẳng ngậm ngùi.

Rồi mẹ chậm bước ra nơi nghĩa địa
Và chăm chăm nhìn mặt đá mộ bia,
Rồi thở dài dịu dàng và đơn giản,
Vì những anh chị em con đã xa.

Thôi cứ mặc chúng con không suôn sẻ
Như tháng năm, chị vẫn lớn đấy thôi,
Mắt sống động mẹ ơi xin nhớ nhé,
Đừng cất lên kiểu buồn bã thế hoài.

Sầu não đủ lắm rồi! Đủ lắm rồi!
Đến lúc mẹ ra nhìn đấy mẹ ơi,
Thấy cây táo cũng buồn đau lắm,
Khi lá vàng đồng cứ lả tả rơi

Mà sao hiếm niềm vui trong đời thế,
Như tiếng xuân ngân nga mỗi sớm mai,
Chẳng cam chịu bám cành rồi thối rữa –
Con thà cháy lên bay theo gió thôi.

Qh dịch

Ceргей Есенин

Заря …

Заря окликает другую,
Дымится овсяная гладь…
Я вспомнил тебя, дорогую,
Моя одряхлевшая мать.

Как прежде ходя на пригорок,
Костыль свой сжимая в руке,
Ты смотришь на лунный опорок,
Плывущий по сонной реке.

И думаешь горько, я знаю,
С тревогой и грустью большой,
Что сын твой по отчему краю
Совсем не болеет душой.

Потом ты идешь до погоста
И, в камень уставясь в упор,
Вздыхаешь так нежно и просто
За братьев моих и сестер.

Пускай мы росли ножевые,
А сестры росли, как май,
Ты все же глаза живые
Печально не подымай.

Довольно скорбеть! Довольно!
И время тебе подсмотреть,
Что яблоне тоже больно
Терять своих листьев медь.

Ведь радость бывает редко,
Как вешняя звень поутру,
И мне – чем сгнивать на ветках –
Уж лучше сгореть на ветру.


Монастырь – Сергей Есенин

March 23, 2009

Монастырь

Сергей Есенин

За горами, за желтыми долами
Протянулась тропа деревень.
Вижу лес и вечернее полымя,
И обвитый крапивой плетень.

Там с утра над церковными главами
Голубеет небесный песок,
И звенит придорожными травами
От озер водяной ветерок.

Не за песни весны над равниною
Дорога мне зеленая ширь –
Полюбил я тоской журавлиною
На высокой горе монастырь.

Каждый вечер, как синь затуманится,
Как повиснет заря на мосту,
Ты идешь, моя бедная странница,
Поклониться любви и кресту.

Кроток дух монастырского жителя,
Жадно слушаешь ты ектенью,
Помолись перед ликом спасителя
За погибшую душу мою.
Tu viện

Sergei Esenin

Sau đồi núi, sau đồng vàng óng ả
Con đường nhỏ chạy dài nối xóm thôn.
Tôi thấy rừng và ngọn lửa chiều nhen
Và hàng rào đầy cây tầm ma quấn.

Từ rạng sáng cát trời xanh vương vấn
Trên mái vòm kiêu hãnh các nhà thờ
Gió đẫm nước thổi từ phía mặt hồ
Cỏ cây bên đường reo trong nắng ấm.

Mầu xanh ngút ngàn này tôi yêu lắm,
Nào phải vì đồng vang khúc xuân ca –
Tôi phải lòng với nỗi buồn chim sếu
Tu viện kia nơi đỉnh núi xa xa.

Mỗi buổi chiều trời xanh mờ sương phủ,
Ánh hoàng hôn vương vất rải trên cầu,
Em cất bước, người lữ hành tội nghiệp,
Trước tình yêu và thánh giá cúi đầu.

Em dịu hiền sống quen nơi tu viện
Chăm chú nghe như uống tiếng kinh cầu,
Trước ảnh Chúa hãy thành tâm em nhé
Cứu rỗi hồn tôi xa cõi thế đã lâu.


Ceргей Есенин – Я снова здесь

March 23, 2009

Ceргей Есенин

Я снова здесь

Я снова здесь, в семье родной,
Мой край, задумчивый и нежный!
Кудрявый сумрак за горой
Рукою машет белоснежной.

Седины пасмурного дня
Плывут всклокоченные мимо,
И грусть вечерняя меня
Волнует непреодолимо.

Над куполом церковных глав
Тень от зари упала ниже.
О други игрищ и забав,
Уж я вас больше не увижу!

В забвенье канули года,
Вослед и вы ушли куда-то.
И лишь по-прежнему вода
Шумит за мельницей крылатой.

И часто я в вечерней мгле,
Под звон надломленной осоки,
Молюсь дымящейся земле
О невозвратных и далеких.

Sergei Esenin

Con lại ở đây

Con lại ở đây, giữa gia đình thân thiết,
Quê hương ơi, trầm ngâm lẫn dịu dàng!
Kìa bóng tối cuồn cuộn dày sau núi
Đưa bàn tay tuyết trắng gọi mênh mang.

Làn mây bạc giữa một ngày u ám
Lửng lơ trôi vần vũ mãi bên ta,
Và nỗi buồn do hoàng hôn đưa lại
Luôn khiến ta xao động đến không ngờ.

Phía trên những vòm cao mái nhà thờ
Bóng hoàng hôn đã rơi dần xuống thấp.
Bạn bè ơi thuở thiếu thời thân mật,
Biết bao giờ ta gặp lại nhau đây!

Thời gian cứ mãi trôi vào quên lãng,
Và bạn bè theo năm tháng vắng dần.
Chỉ dòng nước vẫn muôn đời xưa cũ
Chảy rì rào sau nhà để cối xay.

Và một mình trong bóng chiều chạng vạng
Tôi lặng ngồi nghe cỏ dại hoà ca,
Thành tâm xin mặt đất còn toả khói
Vì người đi không trở lại mãi xa.


Жди меня, и я вернусь – К.М.Симонов

March 16, 2009

Жди меня, и я вернусь

К.М.Симонов

Жди меня, и я вернусь.
Только очень жди,
Жди, когда наводят грусть
Желтые дожди,

Жди, когда снега метут,
Жди, когда жара,
Жди, когда других не ждут,
Позабыв вчера.

Жди, когда из дальних мест
Писем не придет,
Жди, когда уж надоест
Всем, кто вместе ждет.

Жди меня, и я вернусь,
Не желай добра
Всем, кто знает наизусть,
Что забыть пора.

Пусть поверят сын и мать
В то, что нет меня,
Пусть друзья устанут ждать,
Сядут у огня,

Выпьют горькое вино
На помин души…
Жди. И с ними заодно
Выпить не спеши.

Жди меня, и я вернусь,
Всем смертям назло.
Кто не ждал меня, тот пусть
Скажет: – Повезло.

Не понять, не ждавшим им,
Как среди огня
Ожиданием своим
Ты спасла меня.

Как я выжил, будем знать
Только мы с тобой,-
Просто ты умела ждать,
Как никто другой.
Hãy chờ anh trở lại

K. M. Simonov

Chờ anh trở lại nghe em,
Chỉ cần chút lòng nhẫn nại,
Chờ, khi mưa vàng đem tới
Trong tim toàn những nỗi buồn.

Chờ khi đông tuyết liên miên,
Chờ khi hè về nắng lửa,
Chờ khi không ai chờ nữa,
Ngày hôm qua cũng đã quên.

Chờ khi thư từ phương xa
Không bao giờ còn tới nữa,
Chờ khi mọi người chán quá,
Không còn ai chờ cùng em.

Chờ anh trở lại nghe em,
Lời tốt lành em đừng chúc,
Cho bao người từng biết chắc,
Đã đến lúc quên được rồi.

Mẹ và con cứ tin thôi,
Trên đời chẳng còn anh nữa,
Bạn bè ngồi bên ngọn lửa
Mệt mỏi vì đợi chờ rồi.

Rượu vang nồng chát trên môi
Uống vì những người đã khuất…
Chờ anh, xin em đừng vội
Uôốg cạn chén đắng ngậm ngùi.

Chờ anh trở lại nghe em,
Chấp mọi cái chết trên đời.
Ai không chờ, em kệ họ
Nói: – Hóa ra gặp may thôi.

Không chờ làm sao họ hiểu,
Giữa bao lửa cháy bom rơi,
Em nhẫn nại chờ và cứu
Đưa anh trở lại với đời.

Em ạ, chỉ đôi ta thôi ,
Biết cách nào anh trở lại, –
Bởi chỉ mình em biết đợi
Khác hẳn mọi người, thế thôi.


Alexandr Pushkin – Nếu bị cuộc đời lừa dối

March 16, 2009

Alexandr Pushkin

Nếu bị cuộc đời lừa dối

Nếu bị cuộc đời lừa dối,
Xin đừng giận, chớ ưu phiền!
Hãy gắng nhẫn chịu ngày buồn:
Để tin ngày vui sẽ đến.

Trong tương lai tim ta sống;
Hiện tại dẫu có âu sầu:
Tất cả đều thoáng qua mau;
Qua rồi, lại thành tươi đẹp .
Александр Пушкин

Если жизнь тебя обманет

Если жизнь тебя обманет,
Не печалься, не сердись!
В день уныния смирись:
День веселья, верь, настанет.

Сердце в будущем живет;
Настоящее уныло:
Всё мгновенно, всё пройдет;
Что пройдет, то будет мило.


Sergei Esenin – Đừng cười gượng…

March 16, 2009

Đừng cười gượng, khỏi văn vẹo đôi tay,
Yêu người khác, tôi không yêu em nữa.
Hẳn em biết, điều này em biết rõ –
Chẳng thấy em, tôi không định tìm em.
Lòng thờ ơ, tôi đi ngang qua ngõ –
Đơn giản muốn nhìn qua cửa sổ thôi mà.

Qh dịch

 

Сергей Есенин

* * *

Не криви улыбку, руки теребя,
Я люблю другую, только не тебя.

Ты сама ведь знаешь, знаешь хорошо –
Не тебя я вижу, не к тебе пришел.

Проходил я мимо, сердцу все равно –
Просто захотелось заглянуть в окно.

4-5 октября 1925

 


С. Есенин – Nghe chăng em – xe trượt như bay

March 16, 2009

* * *

Nghe chăng em – xe trượt như bay, nghe chăng em – xe trượt như bay.

Dễ chịu làm sao khi lạc cùng em trên cánh đồng này.

Con gió nhỏ thẹn thùng rụt rè vui vẻ thế,

Trên đồng trống không lục lạc lăn lăn nhẹ,

Ô này, xe trượt ơi! Ơi ngựa vàng của tôi!

Cây phong say nhún nhảy nơi đâu trên đồng nhỉ.

Ta cùng đến đấy nào, hỏi xem – chuyện gì đây?

Rồi theo tiếng phong cầm ba chúng ta cùng nhảy.

 

С. Есенин

* * *

Слышишь – мчатся сани, слышишь – сани мчатся.
Хорошо с любимой в поле затеряться.

Ветерок веселый робок и застенчив,
По равнине голой катится бубенчик,

Эх вы, сани, сани! Конь ты мой буланый!
Где-то на поляне клен танцует пьяный.

Мы к нему подъедем, спросим – что такое?
И станцуем вместе под тальянку трое.

 


Сергей Есенин – Không đề

March 16, 2009

Сергей Есенин

* * *

Серебристая дорога,
Ты зовешь меня куда?
Свечкой чисточетверговой
Над тобой горит звезда.

Грусть ты или радость теплишь?
Иль к безумью правишь бег?
Помоги мне сердцем вешним
Долюбить твой жесткий снег.

Дай ты мне зарю на дровни,
Ветку вербы на узду.
Может быть, к вратам господним
Сам себя я приведу.

1918
Sergei Esenin

* * *

Con đường bạc ròng lấp lánh,
Vẫy gọi ta đến chốn nào?
Ngôi sao như ngọn nến cháy
Sáng soi đường từ trên cao.

Buồn hay vui ngươi ủ ấm?
Đẩy ta đến xứ điên nào?
Hãy giúp ta yêu tuyết cứng
Bằng trái tim xuân dạt dào.

Cho ta bình minh trong xe,
Và cành liễu trên cương ngựa.
Có thể lắm, ta sẽ tự
Đưa mình đến cổng thiên đường.

1918