Chiều xuân – Ivan Turgeniev

August 6, 2013

Mây vàng lửng lơ trôi nhẹ
Trên mặt đất đang dịu dần;
Cánh đồng bạt ngàn, lặng lẽ
Long lanh sương mai ướt đầm.

Suối rì rào trong thung tối,
Tiếng sấm dậy từ phía xa,
Gió lười vướng trong vòm lá
Cây hoàn diệp liễu thanh tân.

Rừng xanh âm u cao vút
Biếng nhác, uể oải lặng im.
Một chiếc lá nào còn thức
Đôi khi rung nhẹ trong đêm.

Trên trời ráng chiều như lửa
Ngôi sao tình yêu vừa lên.
Hồn ta nhẹ nhàng phơi phới
Như trở lại tuổi thần tiên.

Qh dịch

Весенний вечер

Иван Тургенев

Гуляют тучи золотые
Над отдыхающей землей;
Поля просторные, немые
Блестят, облитые росой;

Ручей журчит во мгле долины,
Вдали гремит весенний гром,
Ленивый ветр в листах осины
Трепещет пойманным крылом.

Молчит и млеет лес высокий,
Зеленый, темный лес молчит.
Лишь иногда в тени глубокой
Бессонный лист прошелестит.

Звезда дрожит в огнях заката,
Любви прекрасная звезда,
А на душе легко и свято,
Легко, как в детские года.


Chia ly – Ivan Turgenev

February 20, 2013

Ôi cảnh chia tay với người yêu!
Trong lòng ta cay đắng thật nhiều.
Hồn ta để nỗi sầu vò xé,
Trái tim ta nỗi khổ đốt thiêu!

Phong độ ngày xưa đi đâu mất?
Ta những ngày xưa đâu, hỡi ôi?
Người đã không còn yêu ta nữa…
Nhưng ta đâu có trách gì người!

QH dịch

 

 

Разлука
Иван Тургенев

О разлука, разлука!
Как ты сердцу горька.
Терзает его скука,
Сожигает тоска!

Где бывалая сила?
Увы, где прежний я?
Меня ты разлюбила…
Но не кляну тебя!

1868.

 


ОСЕНЬ — Иван Тургенев

November 3, 2008
ОСЕНЬ
————————————————————————
Иван Тургенев

Как грустный взгляд, люблю я осень.
В туманный, тихий день хожу
Я часто в лес и там сижу —
На небо белое гляжу
Да на верхушки темных сосен.
Люблю, кусая кислый лист,
С улыбкой развалясь ленивой,
Мечтой заняться прихотливой
Да слушать дятлов тонкий свист.
Трава завяла вся… холодный,
Спокойный блеск разлит по ней…
И грусти тихой и свободной
Я предаюсь душою всей…
Чего не вспомню я? Какие
Меня мечты не посетят?
А сосны гнутся, как живые,
И так задумчиво шумят…
И, словно стадо птиц огромных,
Внезапно ветер налетит
И в сучьях спутанных и темных
Нетерпеливо прошумит.
1842

Mùa thu
———————————————
Ivan Turgenev

Ta yêu mùa thu như ánh mắt buồn.
Ta bước trong ngày tĩnh lặng mù sương
Lạc trong rừng và trầm tư ngồi đấy –
Ngắm bầu trời bàng bạc trắng vấn vương
Trên những ngọn thông sẫm tối bên đường.
Ta thích, khẽ nhấm chiếc lá chua,
Và vạ vật cùng nụ cười biếng nhác,
Để vẩn vơ mơ ước lúc giao mùa
Và nghe tiếng gõ kiến cần mẫn mổ.
Cây cỏ trên đồng đến lúc héo khô
Ánh sáng lạnh thanh bình tràn trề chảy,
Ta mặc trong hồn nỗi buồn chợt dậy,
Êm ái biết bao nỗi buồn tự do…
Còn gì nữa mà ta không nhớ lại?
Còn ước mơ nào chưa đến với ta?
Những cây thông uốn mình như đang sống,
Nghe lao xao trầm ngâm tiếng lá đùa…
Rồi một cơn gió mạnh nổi bất ngờ,
Như đàn chim khổng lồ cùng cất cánh
Ồn ào bay vội vàng như rất bận
Qua đám cành khô rối loạn tối mò.

1842


Trên đường

April 25, 2007

Buổi sáng mịt mù sương bạc phủ tái tê,
Những cánh đồng quạnh hiu đầy tuyết trắng,
Những gương mặt, những ngày xưa xa vắng,
Tưởng quên đã lâu sao bỗng cứ ùa về.

Nhớ những thầm thì đầy tình cảm nồng nàn,
Biết giữ làm sao ánh mắt nhìn đắm đuối,
Lần gặp đầu tiên hay lần hò hẹn cuối,
Âm sắc thương yêu trong giọng nói khẽ khàng.

Nhớ lúc chia ly nụ cười ai lạ hẳn,
Nhớ bao yêu thương trong quá khứ đã xa,
Nghe vang đều tiếng bánh xe gõ nhịp,
Ta bâng khuâng ngắm trời rộng bao la.


В дороге

April 23, 2007

Có bài thơ thẩn thế này này, mà dịch mãi không xong. Không ổn…

Ivan Turgenev

Trên đường

Sáng mơ màng màn sương bạc ảo mờ,
Những cánh đồng mênh mang buồn tuyết phủ,
Như vô tình trong trí ta trăn trở
Những gương mặt xưa, những tháng năm xưa.

Chập chờn vọng lời yêu thương thủ thỉ,
Sóng mắt nồng nàn nhung nhớ biến mau,
Lần gặp đầu hay lần cuối bên nhau
Còn gần mãi giọng khẽ khàng ai nói.

Nụ cười lạ lùng khi chia tay vội,
Và bao nhiêu thân ái đã trôi xa.
Tai văng vẳng tiếng bánh xe vang dội,
Lơ đãng ta nhìn trời xanh bao la.

Утро туманное, утро седое,
Нивы печальные, снегом покрытые,
Нехотя вспомнишь и время былое,
Вспомнишь и лица, давно позабытые

Вспомнишь обильные страстные речи,
Взгляды, так жадно, так робко ловимые,
Первые встречи, последние встречи,
Тихого голоса звуки любимые.

Вспомнишь разлуку с улыбкою странной,
Многое вспомнишь родное далекое,
Слушая ропот колес непрестанный,
Глядя задумчиво в небо широкое.

Ноябрь 1843