Tôi đã không cần anh nữa,
Anh thân mến ơi, và đâu phải bởi vì
Ngay chuyến thư đầu anh không viết,
Cũng không phải vì anh, tôi biết,
Sẽ cười khi đọc những vần thơ
Tôi viết cho anh với nỗi buồn da diết.
(Những vần thơ một mình tôi viết
Dâng tặng cho anh! – lần đầu tiên! –
Anh chẳng cam tâm đọc một mình).
Cũng không phải vì những lọn tóc xinh
Từng búp chạm má anh lơi lả
Chính tôi cũng sẽ đọc chung mà! –
Cũng không phải vì anh với cô ta,
Cùng cúi đầu, cùng thở dài ngao ngán Nhìn những chữ tôi nguệch ngoạc viết hoa
Không vì anh với cô nàng cùng nheo mắt
– Viết xấu đã đành, thôi cũng được.
Đã thế lại thơ, thêm khó đọc!
Không, anh à! – Chuyện này thật giản đơn,
Phải đâu là chỉ một chút giận hờn.
Tôi đã không cần anh nữa,
Là bởi vì, đơn giản bởi vì tôi
Đã không còn cần anh nữa mà thôi!
QH dịch
Марина Цветаева — Мне тебя уже не надо
Мне тебя уже не надо,
Милый — и не оттого что
С первой почтой — не писал.
И не оттого что эти
Строки, писанные с грустью,
Будешь разбирать — смеясь.
(Писанные мной одною —
Одному тебе! — впервые! —
Расколдуешь — не один.)
И не оттого что кудри
До щеки коснутся — мастер
Я сама читать вдвоем! —
И не оттого что вместе
— Над неясностью заглавных! —
Вы вздохнете, наклонясь.
И не оттого что дружно
Веки вдруг смежатся — труден
Почерк, — да к тому — стихи!
Нет, дружочек! — Это проще,
Это пуще, чем досада:
Мне тебя уже не надо —
Оттого что — оттого что —
Мне тебя уже не надо!