Marina Tsvetaeva – Tôi đã không cần anh nữa

May 31, 2020

Tôi đã không cần anh nữa,
Anh thân mến ơi, và đâu phải bởi vì
Ngay chuyến thư đầu anh không viết,

Cũng không phải vì anh, tôi biết,
Sẽ cười khi đọc những vần thơ
Tôi viết cho anh với nỗi buồn da diết.

(Những vần thơ một mình tôi viết
Dâng tặng cho anh! – lần đầu tiên! –
Anh chẳng cam tâm đọc một mình).

Cũng không phải vì những lọn tóc xinh
Từng búp chạm má anh lơi lả
Chính tôi cũng sẽ đọc chung mà! –

Cũng không phải vì anh với cô ta,
Cùng cúi đầu, cùng thở dài ngao ngán Nhìn những chữ tôi nguệch ngoạc viết hoa

Không vì anh với cô nàng cùng nheo mắt
– Viết xấu đã đành, thôi cũng được.
Đã thế lại thơ, thêm khó đọc!

Không, anh à! – Chuyện này thật giản đơn,
Phải  đâu là chỉ một chút giận hờn.

Tôi đã không cần anh nữa,
Là bởi vì, đơn giản bởi vì tôi
Đã không còn cần anh nữa mà thôi!

QH dịch

Марина Цветаева — Мне тебя уже не надо

Мне тебя уже не надо,
Милый — и не оттого что
С первой почтой — не писал.

И не оттого что эти
Строки, писанные с грустью,
Будешь разбирать — смеясь.

(Писанные мной одною —
Одному тебе! — впервые! —
Расколдуешь — не один.)

И не оттого что кудри
До щеки коснутся — мастер
Я сама читать вдвоем! —

И не оттого что вместе
— Над неясностью заглавных! —
Вы вздохнете, наклонясь.

И не оттого что дружно
Веки вдруг смежатся — труден
Почерк, — да к тому — стихи!

Нет, дружочек! — Это проще,
Это пуще, чем досада:

Мне тебя уже не надо —
Оттого что — оттого что —
Мне тебя уже не надо!


A.Akhmatova – Như viên sỏi trắng nơi đáy giếng

May 26, 2020

Như viên sỏi trắng nơi đáy giếng
Trong lòng tôi một ký ức nằm im.
Tôi không thể và không muốn lãng quên
Đấy là niềm vui và nỗi đau một thuở.

Nếu ai nhìn vào mắt tôi chăm chú
Sẽ thấy được ký ức đó ngay thôi.
Ai sẽ buồn và trầm mặc cùng tôi
Ai hiểu nỗi bi thương tôi sẽ kể.

Tôi biết chắc một điều, rằng thượng đế
Biến người thành vật, mà lý trí giữ nguyên.
Để muôn đời còn mãi những nỗi buồn.
Anh đã thành ký ức của tôi như thế.

QH dịch

Как белый камень в глубине колодца,
Лежит во мне одно воспоминанье.
Я не могу и не хочу бороться:
Оно — веселье и оно — страданье.

Мне кажется, что тот, кто близко взглянет
В мои глаза, его увидит сразу.
Печальней и задумчивее станет
Внимающего скорбному рассказу.

Я ведаю, что боги превращали
Людей в предметы, не убив сознанья,
Чтоб вечно жили дивные печали.
Ты превращен в мое воспоминанье.
_______________________________________

Анна Ахматова, 1916


Julia Drunina – Tôi đã thấy trận đánh giáp lá cà…

May 4, 2020

Tôi đã thấy trận đánh giáp lá cà
Một trận ngoài đời, cả ngàn trận trong mơ
Ai nói chiến tranh không đáng sợ
Người đó không hiểu gì về cuộc chiến đã qua.

Я только раз видала рукопашный,
Раз наяву. И тысячу — во сне.
Кто говорит, что на войне не страшно,
Тот ничего не знает о войне.
Юлия Друнина