Iosif Brodsky – Anh tiếc…

December 10, 2017

Anh tiếc vì em không ướt dưới cơn mưa
Đêm tháng bảy vịnh Baltic gió
Em đã không thấy vẻ diệu kỳ của những đường nét đó
Những con sóng thật dịu dàng nếu ta chạm bàn tay
Dải cát vàng, sỏi rải rác đó đây
Và phong cảnh vĩnh hằng nhiều thế kỷ.

Anh tiếc vì ta đã không cùng lên chuyến tàu
Băng qua một múi giờ
Theo chiều kim đồng hồ ngược lên vùng cực.
Không còn gì từ buổi liên hoan trong khoang tàu đóng kín
Ngoài kia phong cảnh đổi thay vun vút chạy ngược chiều
Và sáng ra ta tỉnh giấc không trong vòng tay yêu.

Anh đi qua hết các dấu phẩy và đến khi chấm hết lúc đêm khuya,
Địa chỉ. Bưu điện. Em đừng lo vì anh chẳng viết cho em thêm một dòng nào nữa.
Khẽ khàng hiếm hoi những tiếng động của đêm vọng tới tai
anh vẫn viết mà không chờ hồi âm những con chữ đang nhảy múa
Những ý nghĩ-gieo vần ánh sáng còn đây thanh âm còn đây
Mà tất cả đã phôi pha.
Những con số lịm tắt dần. Anh gọi chỉ để nghe giọng nói.
Kỵ sĩ lặng thinh. Kỵ sĩ lặng thinh và dòng sông trở nên chật chội
Giữa đôi bờ ốp đá hoa cương, anh yêu mà không cần đáp lại.

Иосиф Бродский

Мне жаль что тебя не застал летний ливень
В июльскую ночь на Балтийском заливе
Не видела ты волшебства этих линий.
Волна, до которой приятно коснуться руками
Песок, на котором рассыпаны камни
Пейзаж, не меняющийся здесь веками.
Мне жаль что мы снова не сядем на поезд
Который пройдёт часовой этот пояс
По стрелке которую тянет на полюс.
Что не отразит в том купе вечеринку
Окно где всё время меняют картинку
И мы не проснёмся наутро в обнимку.
Поздно ночью через все запятые дошёл наконец до точки
Адрес, почта не волнуйся я не посвящу тебе больше не строчки
Тихо звуки по ночам до меня долетают редко
Пляшут буквы я пишу и не жду никогда ответа.
Мысли-рифмы свет остался остался звук остальное стёрлось
Гаснут цифры, я звонил чтобы просто услышать голос
Всадник замер, замер всадник реке стало тесно в русле
Кромки-грани, я люблю не нуждаясь в ответном чувстве.


Iosif Brodsky – Bài ca

July 29, 2009
Iosif Brodsky

Bài ca

“Giọt lệ rơi cay đắng
Anh sẽ mang về tặng,
Từ tương lai xa vời.
Anh làm thành mặt nhẫn,
Em ngắm một mình thôi
Đeo trên bàn tay nhỏ
của em nhé, em ơi”.

 “Ồ, kìa chồng người ta,
Tặng vàng làm trang sức,
Hoa tai bằng trân châu.
Còn chồng em — nước mắt,
Giọt đá xanh lấp lánh,
Khô cạn trước bình minh”.

 “Nhẫn này em đeo lúc
Còn thấy anh nơi xa;
Sau em chọn chiếc khác.
Và khi em chán rồi,
Một đêm thâu em để
Rớt vào lòng giếng khơi”.

Иосиф Бродский

Песенка 

“Пролитую слезу
из будущего привезу,
вставлю ее в колечко.
Будешь глядеть одна,
надевай его на
безымянный, конечно”.
“Ах, у других мужья,
перстеньки из рыжья,
серьги из перламутра.
А у меня — слеза,
жидкая бирюза,
просыхает под утро”.

“Носи перстенек, пока
виден издалека;
потом другой подберется.
А надоест хранить,
будет что уронить
ночью на дно колодца”.


Иосиф Бродский – Воспоминания

December 19, 2008

Иосиф Бродский

Hồi ức

Trời trắng bệch
Vần xoay mãi trên đầu.
Đất dưới chân
Bạc phơ kêu cót két.
Bên trái toàn cây. Bên phải
Lại mặt hồ
Với bờ bao bằng đá
Với bờ bao bằng gỗ.

Tôi kéo, tôi rút
Chân mình khỏi đầm lầy
Và mặt trời rọi lên tôi đây
Từng chùm tia sáng nhỏ.

Mùa thực địa
Năm năm mươi tám đó!
Ngươi sẽ biết:
Với ngươi là điểm khởi đầu.

Dobrovolsky còn sống
Mỉm cười đi dạo phố.
Tôi trẻ ngây thơ
Chưa thuộc luật trắc bằng.

Mùa thực địa
Năm năm mươi tám đó.
Tôi chậm rãi
Đến bờ Bạch Hải.

Theo hướng bắc sông trôi
Nước ngập ngang lưng —
Các chàng trai lặn lội.
Đêm trắng trên đầu
Sáng nhẹ ánh lân tinh.
Tôi đi tìm.Tôi tu luyện thân mình
Thành con người.
Và chúng tôi tìm thấy,
Chúng tôi lên bờ.

Nhẹ thổi ngọn gió xanh lơ
Tới chỗ chúng tôi.
Đất hoà cùng với nước
Thành sóng lăn tăn trôi.
Tôi giơ tay
Và ngẩng cao đầu,
Và biển tới đón tôi
Bằng mầu trắng trên ngọn sóng.

Chúng ta nhớ những ai,
Và những ai ta quên lãng,
Ta xứng đáng với những gì
Và còn gì nữa chưa xứng đáng?

Đây ta đứng bên bờ biển,
Và mây lờ lững trôi ngang
Và những dấu chân ta
Sóng nước che nhoà.
Иосиф Бродский

Воспоминания

Белое небо
крутится надо мною.
Земля серая
тарахтит у меня под ногами.
Слева деревья. Справа
озеро очередное
с каменными берегами,
с деревянными берегами.

Я вытаскиваю, выдергиваю
ноги из болота,
и солнышко освещает меня
маленькими лучами.

Полевой сезон
пятьдесят восьмого года!
Узнаешь:
это — твое начало.

Еще живой Добровольский,
улыбаясь, идет по городу.
В дактилической рифме
еще я не разбираюсь.

Полевой сезон
пятьдесят восьмого года.
Я к Белому морю
медленно пробираюсь.

Реки текут на север.
Ребята бредут — по пояс —
по рекам.
Белая ночь над нами
легонько брезжит.
Я ищу. Я делаю из себя
человека.
И вот мы находим,
выходим на побережье.

Голубоватый ветер
до нас уже долетает.
Земля переходит в воду
с коротким плеском.
Я поднимаю руки
и голову поднимаю,
и море ко мне приходит
цветом своим белесым.

Кого мы помним,
кого мы сейчас забываем,
чего мы стоим,
чего мы еще не стоим;

вот мы стоим у моря,
и облака проплывают,
и наши следы
затягиваются водою.


И вечный бой… Иосиф Бродский

August 7, 2008
И вечный бой…

Иосиф Бродский

И вечный бой.
Покой нам только снится.
И пусть ничто
не потревожит сны.
Седая ночь,
и дремлющие птицы
качаются от синей тишины.

И вечный бой.
Атаки на рассвете.
И пули,
разучившиеся петь,
кричали нам,
что есть еще Бессмертье…
… А мы хотели просто уцелеть.

Простите нас.
Мы до конца кипели,
и мир воспринимали,
как бруствер.
Сердца рвались,
метались и храпели,
как лошади,
попав под артобстрел.

…Скажите… там…
чтоб больше не будили.
Пускай ничто
не потревожит сны.
…Что из того,
что мы не победили,
что из того,
что не вернулись мы?..

Và cuộc chiến này là vĩnh cửu…

Iosif Brodsky

Và cuộc chiến này là vĩnh cửu
Bình yên ta chỉ có trong mơ.
Ta cầu mong để không bao giờ
Những giấc mơ bị làm gián đoạn.
Ngoài kia không gian đêm bàng bạc,
Những con chim nhỏ cũng đang mơ
Đu đưa bởi tĩnh lặng xanh lơ.

Và cuộc chiến này là vĩnh cửu
Bình minh lên trận chiến đợi ta.
Những viên đạn quên cách hát ca,
Thét trên đường bay để ta nghe,
Rằng Bất tử vẫn còn đâu đó…
…Còn ta mong lành lặn trở về.

Chúng tôi xin, hãy tha thứ nhé.
Chúng tôi sục sôi đến hết mình,
Cả thế gian này chúng tôi nhìn
Như bờ cao bên ngoài công sự.
Trong lồng ngực tim như muốn vỡ,
Đập cuồng điên, khắc khoải lồng lên,
Như đàn ngựa dưới làn đạn lửa.

…Hãy nói giùm… phía trên kia nhé,
Đừng bao giờ đánh thức chúng tôi.
Để những giấc mơ êm đềm trôi
Không bao giờ bị làm gián đoạn.

Thì đã sao nào,
khi chúng tôi không chiến thắng,
Thì đã sao nào,
khi chúng tôi không thể trở về?…