Mới hôm qua còn nhìn em say đắm thế,
Mà hôm nay đã quay hướng khác rồi!
Cùng em hôm qua chờ chim hót anh ngồi,
Mà hôm nay sơn ca thành quạ tất!
Anh thông tuệ, còn em thì ngu ngốc,
Anh sinh động, em đờ đẫn quá thôi.
Ôi tiếng than đàn bà tự muôn đời:
“Anh yêu, em đã làm gì anh chứ?!”
Và nước mắt, và máu với đàn bà – như nước lã.
Đời nàng tắm bằng máu với nước mắt rồi.
Tình yêu nào phải mẹ, mẹ kế thôi:
Đừng có mong công bằng hay thương xót.
Những con tàu vẫn mang người thương đi mất,
Những con đường trắng hoang cứ dẫn họ đi…
Và tiếng rên vang khắp nơi trên Trái đất:
“Anh yêu, em đã làm gì?!”
Mới hôm qua – bên gối em anh vẫn còn quỳ,
So sánh em với Trung Hoa vĩ đại.
Rồi buông tay, cả hai bàn tay nhỏ mọn, –
Đời tuột khỏi tay, chỉ còn như đồng xu rỉ, không hơn!
Trước tòa phán xử, em như kẻ giết con
Không hề đáng thương, không còn dũng khí.
Nhưng em sẽ hỏi anh, cả khi đã ở nơi địa ngục
“Anh yêu, em đã làm gì?”
Em sẽ hỏi từng cái giường, cái ghế:
“Tại sao, vì sao em phải khổ thế này?”
Chúng đồng thanh: “Để còn hôn người khác,
Hôn em chán rồi thì anh bỏ đi ngay.”
Để em sống quen cuộc đời trong lửa ấm,
Rồi mang ném vào sa mạc giá băng!
Đấy, anh ơi, việc anh đã từng làm
Với em. Còn em – đã làm gì anh thế?
Em thấu hiểu rồi, anh đừng mong phản đối!
Em đã sáng ra – không còn yêu đắm đuối!
Nơi Tình yêu đã tránh bước, đã lui
Thì Thần chết sẽ mang hái đến.
Chẳng cần phải rung cây anh ạ –
Trái táo chín đến thì, tự nó sẽ rơi…
Xin anh thứ tha vì mọi thứ trên đời,
Vì mọi điều em đã làm vì anh, anh nhé!
Qh dịch
Марина Цветаева
Вчера еще в глаза глядел,
А нынче – всё косится в сторону!
Вчера еще до птиц сидел,-
Всё жаворонки нынче – вороны!
Я глупая, а ты умен,
Живой, а я остолбенелая.
О, вопль женщин всех времен:
“Мой милый, что тебе я сделала?!”
И слезы ей – вода, и кровь –
Вода,- в крови, в слезах умылася!
Не мать, а мачеха – Любовь:
Не ждите ни суда, ни милости.
Увозят милых корабли,
Уводит их дорога белая…
И стон стоит вдоль всей земли:
“Мой милый, что тебе я сделала?”
Вчера еще – в ногах лежал!
Равнял с Китайскою державою!
Враз обе рученьки разжал,-
Жизнь выпала – копейкой ржавою!
Детоубийцей на суду
Стою – немилая, несмелая.
Я и в аду тебе скажу:
“Мой милый, что тебе я сделала?”
Спрошу я стул, спрошу кровать:
“За что, за что терплю и бедствую?”
“Отцеловал – колесовать:
Другую целовать”,- ответствуют.
Жить приучил в самом огне,
Сам бросил – в степь заледенелую!
Вот что ты, милый, сделал мне!
Мой милый, что тебе – я сделала?
Всё ведаю – не прекословь!
Вновь зрячая – уж не любовница!
Где отступается Любовь,
Там подступает Смерть-садовница.
Самo – что дерево трясти! –
В срок яблоко спадает спелое…
– За всё, за всё меня прости,
Мой милый,- что тебе я сделала!