Omar Hayam

August 6, 2021

Tất cả có thể mua, tất cả đều được bán.

Còn cuộc đời thì cười nhạo chúng ta.

Chúng ta càu nhàu, chúng ta khó chịu,

Nhưng vẫn mua vẫn bán bản thân mà.


Marina Svetaeva – Hoàng tử và thiên nga

November 19, 2020

Giờ êm đềm, nắng không còn rực rỡ
Khi tâm hồn mệt mỏi với nhân gian,
Trong công viên lộng lẫy ngập ánh vàng
Tôi tới cho ăn, đàn thiên nga bình thản.

Ráng chiều dần cháy nốt, tiệc trời tàn.
(Tỏa sáng thôi mà bầu trời cũng mệt!)
Tôi đứng đó, để rơi từng vụn bánh
Xuống gương hồ đầy màu sắc huy hoàng.

Những vụn bánh dập dờn trôi mặt nước,
Xoay tròn bơi giữa đám lá thu vàng.
Tia sáng nhỏ hôn chân tôi dịu nhẹ
Và run run trên lọn tóc mơ màng.

Bóng hàng cột trầm ngâm tôi đứng
Nhìn cả đàn thiên nga trắng mến thân
U uẩn buồn nhưng nhân ái dễ gần
Nhận món quà tự tay tôi mang tới.

Trong bóng tối, khi lòng ta dịu lại,
Và tâm hồn trống vắng thiếu nhân gian
Theo những con đường tối sẫm miên man
Bỏ thiên nga sau lưng, tôi về lâu đài cũ.

Quỳnh Hương dịch

Принц и лебеди
Марина Цветаева

В тихий час, когда лучи неярки
И душа устала от людей,
В золотом и величавом парке
Я кормлю спокойных лебедей.

Догорел вечерний праздник неба.
(Ах, и небо устает пылать!)
Я стою, роняя крошки хлеба
В золотую, розовую гладь.

Уплывают беленькие крошки,
Покружась меж листьев золотых.
Тихий луч мои целует ножки
И дрожит на прядях завитых.

Затенен задумчивой колонной,
Я стою и наблюдаю я,
Как мой дар с печалью благосклонной
Принимают белые друзья.

В темный час, когда мы всё лелеем,
И душа томится без людей,
Во дворец по меркнущим аллеям
Я иду от белых лебедей.


Anna Akhmatova – Thế rồi…

November 18, 2020


Thế rồi ánh nhìn chùng xuống,
Hoa rải trên giường hững hờ
Thế mà vẫn chưa biết chắc,
Gọi nhau thế nào bây giờ.
Thế mà cuối cùng không dám
Nhắc tên nhau… cứ ngần ngừ,
Dường như cuối đường cổ tích
Ta ghìm chậm bước chân đi.
Quỳnh Hương dịch

Анна Ахматова
Так уж глаза опускали,
Бросив цветы на кровать,
Так до конца и не знали,
Как нам друг друга назвать.
Так до конца и не смели
Имя произнести,
Словно замедлив у цели
Сказочного пути.


Robert Rozhdestvensky – Những bông tuyết…

November 18, 2020

Robert Rozhdestvensky

Những bông tuyết này là hỗn hợp.
Những bông tuyết này là tro tàn,
Là sự trả thù dẫu đã muộn màng
Vì cỏ mọc quá um tùm giữa mùa hè, tháng sáu.

Những bông tuyết này có thật
Bay trên đôi cánh trong veo,
Là sự tồn tại của hư vô màu trắng
Dưới dạng số nhiều…

Những bông tuyết này là bản chất,
Những bông tuyết này là nỗi đau.
Xé nát mình trong không trung,
Và trở lại là chính mình trên mặt đất.

Những bông tuyết này là thời hạn
Những bông tuyết này là luân hồi
Là bóng tối trên những con đường
Không dễ hiểu trong chốc lát.

Những bông tuyết này là nỗi buồn
đã được học đến thuộc lòng
khởi đầu từ những số không.

Những bông tuyết này là tiếng gọi mùa đông
Chậm rãi chảy từng dòng
Từ bóng tối và chạm vào bàn tay
đang khát khao chờ đợi.

Quỳnh Hương dịch

Этих снежинок
смесь.
Этого снега
прах.
Как запоздалая месть
летнему
буйству
трав.
Этих снежинок
явь,
призрачное
крыло.
Белого небытия
множественное число…
Этого снега
нрав.
Этого снега
боль:
в небе
себя разъяв,
стать на земле
собой.
Этого снега
срок.
Этого снега
круг.
Странная мгла дорог,
понятая не вдруг.
Выученная
наизусть,
начатая с азов,
этого снега
грусть.
Этого снега
зов.
Медленной чередой
падающие из тьмы
в жаждущую ладонь
прикосновенья
зимы.
Роберт Рождественский


V.Nabokov – Nát vụn những đám mây…

June 29, 2020
Nát vụn những đám mây
Mưa thả kim cương lúc mau lúc thưa lấp lánh,
Thổn thức ngát hương từ những cành cây.
Cũng giống như cách thời gian một đời người lăn tròn từng ngày
Rớt từ bàn tay của Chúa
Cách một cuộc đời tắt ngang hơi thở,
Cách những bài ca tôi viết rền vang rơi vào khoảng không…

Разбились облака. Алмазы дождевые,
сверкая, капают то тише, то быстрей
с благоухающих, взволнованных ветвей.
Так Богу на ладонь дни катятся людские,
так – отрывается дыханьем бытия
и звучно падает в пределы неземные
песнь каждая моя…
____________________

В.Набоков

Edit or delete this

R.Rozhdestvenski – Ô cái tài khéo riêng của nữ…

June 21, 2020

Ô phụ nữ có tài riêng khó hiểu,
Đã cả ngàn năm có lẻ rồi,
Kỳ lạ, họ biết cách đồng thời
Đợi chờ, van xin và đi mất.

Là bản thân mình, không lặp lại,
Tin ở lời thề, chẳng hề đùa.
Xích lại gần mà sao cứ mãi xa
Vẫn ở đấy, nhưng rời đi vĩnh viễn.

“Это женское уменье…”
_________________________

Это женское уменье,
Словно тыщу лет назад,
Странно и одновременно
Ждать, молить и ускользать.

Быть собой, не повторяясь.
Верить в клятвы, не шутя.
Приближаться, отдаляясь.
Оставаться, уходя.
____________________________

Роберт Рождественский


Bài hát ru bé Asia – M.Tsvetaeva

June 15, 2020

Ngủ ngon đi nhé, nữ hoàng
Ngoài đồng đã lặng tiếng chuông
Màn sương xanh mờ đã chạm
Vào đôi hài nhỏ con mang.

Bạch dương lắc lư nhè nhẹ
Gió thổi về đêm mát hơn
Bao nhiêu sủng nam rơi lệ
Con gặp trong giấc mơ con?

Chùm lông mũ cao chạm nhẹ
Xuống tận mặt đất bâng khuâng
Riêng một người trong số họ
Không chịu khuất, vẫn thì thầm.

Sẽ bất đồng… Rồi nhượng bộ
(Làm sao tránh được bây giờ)
Trước khi đôi môi ai chạm
Đến đôi hài xinh con mang.
QH dịch
Спи, царевна! Уж в долине
Колокол затих,
Уж коснулся сумрак синий
Башмачков твоих.

Чуть колышутся берёзы,
Ветерок свежей.
Ты во сне увидишь слёзы
Брошенных пажей.

Тронет землю лёгким взмахом
Трепетный плюмаж.
Обо всём шепнёт со страхом
Непокорный паж.

Будут споры… и уступки,
(Ах, нельзя без них!)
И коснутся чьи-то губки
Башмачков твоих.


Marina Tsvetaeva – Tôi đã không cần anh nữa

May 31, 2020

Tôi đã không cần anh nữa,
Anh thân mến ơi, và đâu phải bởi vì
Ngay chuyến thư đầu anh không viết,

Cũng không phải vì anh, tôi biết,
Sẽ cười khi đọc những vần thơ
Tôi viết cho anh với nỗi buồn da diết.

(Những vần thơ một mình tôi viết
Dâng tặng cho anh! – lần đầu tiên! –
Anh chẳng cam tâm đọc một mình).

Cũng không phải vì những lọn tóc xinh
Từng búp chạm má anh lơi lả
Chính tôi cũng sẽ đọc chung mà! –

Cũng không phải vì anh với cô ta,
Cùng cúi đầu, cùng thở dài ngao ngán Nhìn những chữ tôi nguệch ngoạc viết hoa

Không vì anh với cô nàng cùng nheo mắt
– Viết xấu đã đành, thôi cũng được.
Đã thế lại thơ, thêm khó đọc!

Không, anh à! – Chuyện này thật giản đơn,
Phải  đâu là chỉ một chút giận hờn.

Tôi đã không cần anh nữa,
Là bởi vì, đơn giản bởi vì tôi
Đã không còn cần anh nữa mà thôi!

QH dịch

Марина Цветаева — Мне тебя уже не надо

Мне тебя уже не надо,
Милый — и не оттого что
С первой почтой — не писал.

И не оттого что эти
Строки, писанные с грустью,
Будешь разбирать — смеясь.

(Писанные мной одною —
Одному тебе! — впервые! —
Расколдуешь — не один.)

И не оттого что кудри
До щеки коснутся — мастер
Я сама читать вдвоем! —

И не оттого что вместе
— Над неясностью заглавных! —
Вы вздохнете, наклонясь.

И не оттого что дружно
Веки вдруг смежатся — труден
Почерк, — да к тому — стихи!

Нет, дружочек! — Это проще,
Это пуще, чем досада:

Мне тебя уже не надо —
Оттого что — оттого что —
Мне тебя уже не надо!


A.Akhmatova – Như viên sỏi trắng nơi đáy giếng

May 26, 2020

Như viên sỏi trắng nơi đáy giếng
Trong lòng tôi một ký ức nằm im.
Tôi không thể và không muốn lãng quên
Đấy là niềm vui và nỗi đau một thuở.

Nếu ai nhìn vào mắt tôi chăm chú
Sẽ thấy được ký ức đó ngay thôi.
Ai sẽ buồn và trầm mặc cùng tôi
Ai hiểu nỗi bi thương tôi sẽ kể.

Tôi biết chắc một điều, rằng thượng đế
Biến người thành vật, mà lý trí giữ nguyên.
Để muôn đời còn mãi những nỗi buồn.
Anh đã thành ký ức của tôi như thế.

QH dịch

Как белый камень в глубине колодца,
Лежит во мне одно воспоминанье.
Я не могу и не хочу бороться:
Оно — веселье и оно — страданье.

Мне кажется, что тот, кто близко взглянет
В мои глаза, его увидит сразу.
Печальней и задумчивее станет
Внимающего скорбному рассказу.

Я ведаю, что боги превращали
Людей в предметы, не убив сознанья,
Чтоб вечно жили дивные печали.
Ты превращен в мое воспоминанье.
_______________________________________

Анна Ахматова, 1916


Julia Drunina – Tôi đã thấy trận đánh giáp lá cà…

May 4, 2020

Tôi đã thấy trận đánh giáp lá cà
Một trận ngoài đời, cả ngàn trận trong mơ
Ai nói chiến tranh không đáng sợ
Người đó không hiểu gì về cuộc chiến đã qua.

Я только раз видала рукопашный,
Раз наяву. И тысячу — во сне.
Кто говорит, что на войне не страшно,
Тот ничего не знает о войне.
Юлия Друнина