Vladimir Nabokov – Mùa đông

December 27, 2013

Những cây thông xanh bướng bỉnh
Đêm hay ngày vẫn thế thôi.
Những khung cửa sổ vừa đóng chặt
Tỏa mùi keo dán hãy còn tươi.
Băng giá vẽ hoa lên mặt kính
Mỏng mảnh, long lanh như ngọc trai.
Rừng cổ tích khoác áo lông trắng xóa
Mơ màng trên nền xanh lam trời.

Trời sáng rõ. Người ta chở củi
Lên ngôi nhà gỗ tuyết phủ đầy.
Mái nhà như bạc ròng lấp lánh
Viền lớp ren băng sáng ngời ngời.
Quạ đang khắc khoải kêu đâu đó,
Tuyết băng lạo xạo dưới chân ai,
Long lanh bụi tuyết bay khắp chốn,
Đọng lại trên đôi hàng mi tôi…

Владимир Набоков — «Зима»
==================

Только елочки упрямы —
зеленеют – то во мгле,
то на солнце. Пахнут рамы
свежим клеем, на стекле
перламутровый и хрупкий
вьется инея цветок,
на лазури, в белой шубке
дремлет сказочный лесок.

Утро. К снежному сараю
в гору повезли дрова.
Крыша искрится, по краю —
ледяные кружева.
Где-то каркает ворона,
чьи-то валенки хрустят,
на ресницы с небосклона
блестки пестрые летят…


Gửi nước Nga

August 11, 2007

Vladimir Nabokov

Ta không giận vẩn vơ
Không nguyền rủa cũng không van vỉ
Ta vẫn yêu Tổ quốc ta xưa cũ
Như cô nàng từng phụ tình ta.

Nhưng ta cô đơn, ôi nước Nga!
Giờ đây người đã xa ta quá!
Qua mất rồi những ngày ta vẫn nhớ:
Người với ta chung một niềm đau.

Tiếng người cười như vang vọng tới ta
Từ thẳm sâu cánh rừng Nga xanh mát!
Dịu dàng quá khiến tim ta đau thắt
Và tràn đầy đam mê trẻ trung.

Ta khẽ hôn đóa đồng thảo tháng năm,–
Đôi mắt Nga thơ ngây trong vắt,–
Những cánh hoa dường như cũng hiểu,
Long lanh sương đáp lại tình ta…

Và vì thế, ơi nước Nga của ta,
Ta chẳng dám bao giờ buồn giận…
Ta luôn nói: Đôi mắt trong veo thế
Nếu đã lỗi lầm, người không giữ nổi đâu!

1921?

России

Не предаюсь пустому гневу,
не проклинаю, не молю;
как изменившую мне деву,
отчизну прежнюю люблю.

Но как я одинок, Россия!
Как далеко ты отошла!
А были дни ведь и другие:
ты сострадательной была.

Какою нежностью щемящей,
какою страстью молодой
звенел в светло-зеленой чаще
смех приближающийся твой!

Я целовал фиалки мая,–
глаза невинные твои,–
и лепестки, все понимая,
чуть искрились росой любви…

И потому, моя Россия,
не смею гневаться, грустить…
Я говорю: глаза такие
у грешницы не могут быть!

1921?


Tôi nghĩ về gì nhỉ?

August 11, 2007

Vladimir Nabokov

Tôi nghĩ về gì nhỉ? Về những vì sao rơi…
Nhìn kìa, thêm một ngôi, như linh hồn lặng lẽ
Cắt qua không gian một vết ánh kim cương,
Rồi tắt ngấm vĩnh viễn trong đêm trường…

Xin đừng hỏi nhé em, điểm đến của vì sao.
Van em đấy, hãy lặng im và tạm ngừng hơi thở!
Tôi thấy như vì sao đang vụn vỡ
Thành ngàn tia sáng nơi thẳm sâu của hồn tôi.

О чем я думаю? О падающих звездах…
Гляди, вон там одна, беззвучная, как дух,
алмазною стезей прорезывает воздух,
и вот уж путь ее — потух…

Не спрашивай меня, куда звезда скатилась.
О, я тебя молю, безмолвствуй, не дыши!
Я чувствую — она лучисто раздробилась
на глубине моей души.

26 августа 1918


Mặt hồ

August 11, 2007

Vladimir Nabokov

Hãy ngắm mặt gương hồ: Mặt trời, những vì sao,
Cả rừng sồi cao, cả những cây cỏ thấp,
In bóng mình trên mặt hồ sáng trong và sâu thẳm,
Không bao giờ để lại dấu vết nào.

Hãy nhìn thẳng vào hồn tôi: từng sự kiện mà tôi thấy
Làm hồn tôi xao xuyến, bồi hồi rung động!
Nỗi buồn tối màu và niềm vui rạng ngời đều phản chiếu…
— Nhưng tôi, tôi bình thản sống qua!

1918

Озеро

Взгляни на озеро: ни солнце, ни звезда,
ни мощные дубы, ни тонкая осока,
хоть отражаются так ярко, так глубоко,
не оставляют в нем следа.

Взгляни и в душу мне: как трепетно, как ясно
в ней повторяются виденья бытия!
Как в ней печаль темна, как радость в ней прекрасна…
— и как спокоен я!

24 августа 1918


Bão tuyết

August 11, 2007

Vladimir Nabokov

Trên tường chập chờn bóng tối
Nằm yên đi, thôi đừng có càu nhàu.
Gió thét gào? Ừ thì kệ gió.
Nằm bên lò sưởi chẳng ấm sao?

Đêm tai hoạ… Buồn chán trong nhà gỗ…
Sao khó ngủ thế này? Ta sợ gió hay sao?
Nước Nga đấy, đâu phải là bão tuyết!
Là nước Nga đen tối chuyển mình thôi!

Chà, tiếng rú gào, tiếng gió rít rợn người!
Nếu có thể – hãy đi ra mà cứu lấy!
Ta á? Đủ rồi, thôi đừng nghe xui dại…
Ta lo được cho mình, dù chẳng có nước Nga!

Tiếng gió gào như đang dần lặng đấy…
Lại đột ngột rít lên! Ôi đáng sợ thảo nguyên…
Rồi sáng ra chất chồng từng đống tuyết…
Đến tận mái nhà! Thôi mặc bão! Cứ ngủ ngon.

Владимир Набоков

ВЬЮГА

Тень за тенью бежит – не догонит,
вдоль по стенке… Лежи, не ворчи.
Стонет ветер? И пусть себе стонет.
Иль тебе не тепло на печи?

Ночь лихая… Тоска избяная…
Что ж не спится? Иль ветра боюсь?
Это – Русь, а не вьюга степная!
Это корчится черная Русь!

Ах, как воет, как бьется – кликуша!
Коли можешь – пойди и спаси!
А тебе-то что? Полно, не слушай…
Обойдемся и так, без Руси!

Стонет ветер все тише и тише…
Да как взвизгнет! Ах, жутко в степи…
Завтра будут сугробы до крыши…
То-то вьюга! Да ну ее! Спи.


Không đề

August 11, 2007

Vladimir Nabokov

* * *

Trong cô đơn luôn sẵn có tự do,
Trong mộng ảo – vị ngọt ngào mơ ước.
Ánh sao, giọt mật và bông tuyết
Tôi giam vào chỉ một câu thơ.

Và mỗi đêm là một lần hấp hối,
Tôi vui mừng mỗi rạng sáng hồi sinh.
Sương thiên đường lấp lánh ngày mới đến
Khi ngày qua – thành kim cương long lanh.

Владимир Набоков

* * *

Есть в одиночестве свобода,
и сладость — в вымыслах благих.
Звезду, снежинку, каплю меда
я заключаю в стих.

И, еженочно умирая,
я рад воскреснуть в должный час,
и новый день — росянка рая,
а прошлый день — алмаз.


Đàn sếu -Vladimir Nabokov

August 11, 2007

 

Rừng thưa lấp lánh vàng xào xạc
Phía xa kia biển hoà giọng hát cùng
Và nghẹn ngào kêu những tiếng não nùng
Bay ngang trời những con sếu bạc.

Dần mất dạng trên bầu trời mệt mỏi
Vệt sếu bay và tiếng sếu trong ngân
Hai con sếu rốt đàn kể cho anh biết
Ngày ngày em vẫn nhớ tới anh.

1918

Владимир Набоков

ЖУРАВЛИ

Шумела роща золотая,
ей море вторило вдали,
и всхлипывали, пролетая,
кочующие журавли

и в небе томном исчезали,
все тише, все нежней звеня.
Мне два последних рассказали,
что вспоминаешь ты меня…
24 октября 1918