М. Lermontov — Ballada

October 24, 2014

Đã khuya lắm, trong căn nhà gỗ
Có một người mẹ trẻ vẫn ngồi.
Phía trời kia nơi xa tít tắp
Cháy hắt lên một dải đỏ rạng ngời.
Miệng khẽ hát một bài ca buồn bã
Mẹ Slavơ nhẫn nại đưa nôi…

“Nín đi nào, đừng khóc nữa con ơi!
Hay trái tim con đã thấy trước họa rồi!..
Đủ rồi đấy, con buồn đau quá sớm:
Mẹ vẫn ôm con, chẳng nỡ rời.
Mẹ sắp mất đi người chồng yêu dấu.
Mẹ sắp khóc òa, đừng khóc nữa con tôi!

Vì danh dự và vì Chúa thượng,
Cha con lên đường chống giặc Tác ta,
Cha đi theo con đường đẫm máu,
Lưỡi lê của người lấp lánh cháy sáng lòa.
Con nhìn kìa, bầu trời đầy ráng đỏ,
Đó là nơi trận sinh tử diễn ra.

Mẹ yên lòng vì con chưa đủ lớn
Để hiểu rõ ràng tình huống hiểm nguy,
Trẻ con không khóc trên mộ địa,
Chưa biết xích xiềng, chưa tủi hổ gì
Phận các con thật đáng thèm, con nhỉ…”
Cửa xịch mở, một người lính trở về.

Áo giáp tả tơi, tóc râu đẫm máu,
Anh thét lên: “Tai họa ngút trời!
Quân xâm lược đáng rủa nguyền đã thắng!..
Quê hương ta thành thuộc địa của người,
Kiếm sắc bạo tàn ta không chống nổi,
Ta gục ngã rồi, giặc đã thắng, em ơi!”

Anh quỵ xuống và hồn lìa khỏi xác
Máu chiến binh chảy như suối trong nhà.
Người vợ bế con rời nôi nhỏ
Đưa con trai đến trước mặt cha:
“Con hãy xem, cách con người nên chết,
Và từ sữa mẹ đây con học cách trả thù”

Qh dịch

M. Лермонтов
Баллада
В избушке позднею порою
Славянка юная сидит.
Вдали багровой полосою
На небе зарево горит…
И, люльку детскую качая,
Поет славянка молодая…

“Не плачь, не плачь! иль сердцем чуешь,
Дитя, ты близкую беду!..
О, полно, рано ты тоскуешь:
Я от тебя не отойду.
Скорее мужа я утрачу.
Дитя, не плачь! и я заплачу!

Отец твой стал за честь и бога
В ряду бойцов против татар,
Кровавый след ему дорога,
Его булат блестит, как жар.
Взгляни, там зарево краснеет:
То битва семя смерти сеет.

Как рада я, что ты не в силах
Понять опасности своей,
Не плачут дети на могилах;
Им чужд и стыд и страх цепей;
Их жребий зависти достоин…”
Вдруг шум – и в двери входит воин.

Брада в крови, избиты латы.
“Свершилось!- восклицает он,-
Свершилось! торжествуй, проклятый!…
Наш милый край порабощен,
Татар мечи не удержали –
Орда взяла, и наши пали”.

И он упал – и умирает
Кровавой смертию бойца.
Жена ребенка поднимает
Над бледной головой отца:
“Смотри, как умирают люди,
И мстить учись у женской груди!..”

1831


Mùa lá rụng – I. Bunin

October 22, 2014

Bản dịch đã đăng trong tập Thơ của những người đoạt giải Nobel.

Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng.
Sặc sỡ nhiều màu và vui mắt
Nối bật trên nền sáng cánh đồng
Bạch dương hình chạm màu cam nhạt
Toả sáng trên men trời xanh trong.
Thông non ngả thẫm như hình tháp.
Đó đây vương giữa những cành phong
Như những mảnh gương nằm rải rác,
Muôn mảnh trời xanh cây soi chung.
Rừng toả mùi sồi và mùi tùng
Suốt hè qua đã khô vì nắng.
Mùa Thu – goá phụ nào thầm lặng
Trở gót sen quay lại lầu hồng.

Hôm nay quang đãng ngoài bãi trống
Phất phơ giăng mạng nhện ngang trời
Giữa khoảng sân rộng long lanh phơi
Tấm lưới dệt từ muôn sợi bạc.
Suốt hôm nay một mình múa lượn
Bướm nhỏ cuối cùng của mùa hè
Lỡ vướng vào tấm lưới bạc kia
Lặng nằm như cánh hoa vương nắng.
Hôm nay là một ngày tươi sáng
Vạn vật ấm lên dưới mặt trời
Rừng và cả màu xanh cao vời
Trong thinh không hoàn toàn tĩnh lặng.
Đến mức ta nghe trong trống vắng
Thấy tiếng run lá nhỏ trên cây.

Rừng đẹp như lâu đài lộng lẫy
Đỏ nâu, tím sẫm lẫn vàng ròng
Nổi bật trên nền sáng cánh đồng
Tĩnh lặng đến mê say quyến rũ.
Hót ríu ran con sáo chuyền cành
Trên vòm lá vẫn còn dày đặc
Hắt lên ánh vàng màu hổ phách
Đàn sẻ bay vui đùa xao xác
Vụt qua trên nền trời rồi khuất,
Xung quanh lại tĩnh lặng như tờ
Chỉ Mùa Thu biết, Mùa Thu tỏ
Phút bình yên trước lúc xấu trời,
Tĩnh lặng êm đềm chờ đông tới
Những giây hạnh phúc cuối cùng thôi.

Rừng im phắc lạ lùng sâu thẳm,
Như chờ bình minh lên soi sáng
Bằng hoàng hôn sót lại ráng vàng,
Lâu đài thu tráng lệ, huy hoàng.
Rồi khi sẩm tối buồn ảm đạm,
Trăng lên chiếu sáng những lùm cây
Sương rơi trên những bóng đổ dài…
Không gian lành lạnh và sáng trắng.
Trên bãi rộng và trong rừng vắng
Quạnh hưu tàn héo lúc giao thời.
Và trong yên tĩnh đêm trống trải
Một mình Thu cũng thấy đơn côi.

Cái tĩnh lặng giờ đây đã khác
Sao càng lắng nghe càng im phắc
Vầng trăng non nhợt nhạt kia rồi
Khoan thai trăng dậy trên nền trời
Bóng đổ ngắn hơn trong ánh bạc.
Rừng mờ khuất sau làn khói mỏng
Và ánh trăng khuya giờ chiếu thẳng
Từ cao vời sau màn sương trắng
Ôi, đêm Thu say ngủ giấc nồng.
Thời khắc đẹp kỳ ảo mông lung.
Màn sương bạc đọng đầy hơi ẩm
Đồng cỏ sáng lên trong trống vắng
Rừng ngập tràn muôn ánh trăng ngời
Vẻ đẹp đọng trong ánh sáng trời
Báo giờ chết của chính mình sắp điểm.

Lặng lẽ con cú trên cành vắng
Ngây ngô nó ngắm ánh trăng suông
Bất chợt buông đôi tiếng rúc buồn
Và lao vút từ cành cao xuống.
Tiếng nó đập cánh nghe mềm lướt
Chọn chỗ đậu im trên cành cây.
Quay đầu với hai túm lông dày
Mắt to tròn ngó nghiêng bốn phía.
Rừng vẫn đó thôi, sao vẫn lạ.
Lặng im tưởng chừng như hóa đá
Ngập trong màn sương bạc nhạt nhoà

Trong ẩm ướt toả mùi lá mục…
Sáng ra mặt trời không ló dạng
Màn mưa và bóng tối vẫn dày,
Rừng mờ khuất sau màn khói lạnh,
Sau một đêm Thu đã đến đây!
Nhưng Thu còn ẩn mình giấu kín
Những gì đã từng trải đêm qua
Tĩnh lặng nơi đây, và cô độc
Khóa mình trong muôn nẻo rừng già.

Cứ để dưới mưa rừng thông hát
Trải mưa đêm ảm đạm đen dày
Đồng trống sói đàn về tụ họp
Mắt lét xanh loé như lửa cháy!
Rừng khác nào lâu đài bỏ vắng
Thẫm tối hết rồi muôn sắc phai,
Tháng chín xoay vòng trong rừng thẳm
Phá tung từng đám lá cây dày,
Rắc lá ẩm đầy muôn lối cũ,
Đêm chết cóng dưới làn băng vỡ
Uể oải tan trong ánh bình minh…

Đồng xa tiếng tù và văng vẳng
Giọng kim rền trong gió vang ngân
Như tiếng thở than trong sương sớm
Phủ trắng lâu nay những cánh đồng
Sau rừng thưa giữa tiếng cây rung
Lạc mất trong tiếng rừng xao xác
Tiếng còi mờ đục và ảm đạm
Giục chó săn theo vết con mồi.
Và tiếng chó sủa vang ồn ã
Như bão dậy ồn rừng vắng người.

Mưa xối xả, lạnh như băng giá
Đồng trống lá xoay vòng rơi rơi.
Ngỗng di cư nối nhau vội vã
Vẽ một vệt dài trên nền trời.
Ngày qua ngày, đến khi màn khói
Dựng như thành mỗi buổi bình minh.
Rừng sẫm đỏ đứng yên bất động,
Lấp lánh bạc ròng đất đóng băng.
Toàn thân trùm kín trong áo lông.
Rửa vội gương mặt buồn nhợt nhạt
Tiễn ngày cuối ngự trị trong rừng.

Rụt rè Thu bước ra thềm vắng.
Sân trống lạnh, giữa hai cánh cổng
Giữa hàng cây trút lá lâu rồi
Màu xanh trước mùa Thu bát ngát
Con đường lầy rộng dưới chân người.
Con đường đến phương nam xa thẳm
Nơi lũ chim tránh rét trú đông
Tránh mưa sa, gió táp bão bùng
Tránh bao lốc tuyết và băng giá.
Là nơi Thu sáng nay hối hả
Bắt đầu chuyến đi dài cô đơn
Bỏ lại nơi đây rừng bạt ngàn
Và lâu đài của mình rộng mở

Tạm biệt, rừng ơi! Xin lỗi nhé
Ngày mới sẽ dịu dàng sáng tươi
Sắp rồi miền chết sẽ rạng ngời,
Lấp lánh ngủ dưới làn tuyết bạc.
Ngày lạnh và như xưa trống vắng
Sẽ lạ kỳ thay trong ánh sáng
Lâu đài vô chủ với rừng thông
Những mái tranh lặng lẽ xóm làng
Trời xanh thẳm, rộng như vô hạn
Những cánh đồng chạy xa tít tắp.
Trên đồng giữa muôn đống tuyết mềm
Thú nhỏ không ngủ đông nhảy nhót,
Nào những chồn bạc, chồn nâu, sóc,
Vui đùa sưởi ấm với nắng mai.
Rồi cuồng phong đại dương thổi lại
Rừng trụi trơ trước những bão giông
Saman trong vũ điệu ngang tàng
Như con thú hoang trên đồng trống
Hú âm u trong tuyết xoáy vòng.
Lâu đài xưa than ôi, còn lại
Trụi trơ một bộ khung rỗng không,
Để sương giá băng qua đêm đọng
Mong manh những hình chạm suốt trong.

Rạng rỡ trên nền trời xanh thẳm
Lấp lánh những lâu đài tuyết băng
Pha lê, xen lẫn với bạc ròng.
Và trong đêm chơi vơi phản chiếu
Rực sáng như lửa trên vòm trời
Chòm sao xa lấp lánh ngời ngời,
Đúng thời khắc lặng không tiếng động
Bắc cực quang rực lên như cháy
Nở bừng trên nền xanh trời đông.

ЛИСТОПАД

Лес, точно терем расписной,
Лиловый, золотой, багряный,
Веселой, пестрою стеной
Стоит над светлою поляной.
Березы желтою резьбой
Блестят в ла
зури голубой,
Как вышки, елочки темнеют,
А между кленами синеют
То там, то здесь в листве сквозной
Просветы в небо, что оконца.
Лес пахнет дубом и сосной,
За лето высох он от солнца,
И Осень тихою вдовой
Вступает в пестрый терем свой.
Сегодня на пустой поляне,
Среди широкого двора,
Воздушной паутины ткани
Блестят, как сеть из серебра.
Сегодня целый день играет
В дворе последний мотылек
И, точно белый лепесток,
На паутине замирает,
Пригретый солнечным теплом;
Сегодня так светло кругом,
Такое мертвое молчанье
В лесу и в синей вышине,
Что можно в этой тишине
Расслышать листика шуршанье.
Лес, точно терем расписной,
Лиловый, золотой, багряный,
Стоит над солнечной поляной,
Завороженный тишиной;
Заквохчет дрозд, перелетая
Среди подседа, где густая
Листва янтарный отблеск льет;
Играя, в небе промелькнет
Скворцов рассыпанная стая –
И снова все кругом замрет.
Последние мгновенья счастья!
Уж знает Осень, что такой
Глубокий и немой покой –
Предвестник долгого ненастья.
Глубоко, странно лес молчал
И на заре, когда с заката
Пурпурный блеск огня и злата
Пожаром терем освещал.
Потом угрюмо в нем стемнело.
Луна восходит, а в лесу
Ложатся тени на росу…
Вот стало холодно и бело
Среди полян, среди сквозной
Осенней чащи помертвелой,
И жутко Осени одной
В пустынной тишине ночной.
Теперь уж тишина другая:
Прислушайся – она растет,
А с нею, бледностью пугая,
И месяц медленно встает.
Все тени сделал он короче,
Прозрачный дым навел на лес
И вот уж смотрит прямо в очи
С туманной высоты небес.
0, мертвый сон осенней ночи!
0, жуткий час ночных чудес!
В сребристом и сыром тумане
Светло и пусто на поляне;
Лес, белым светом залитой,
Своей застывшей красотой
Как будто смерть себе пророчит;
Сова и та молчит: сидит
Да тупо из ветвей глядит,
Порою дико захохочет,
Сорвется с шумом с высоты,
Взмахнувши мягкими крылами,
И снова сядет на кусты
И смотрит круглыми глазами,
Водя ушастой головой
По сторонам, как в изумленье;
А лес стоит в оцепененье,
Наполнен бледной, легкой мглой
И листьев сыростью гнилой…
Не жди: наутро не проглянет
На небе солнце. Дождь и мгла
Холодным дымом лес туманят,-
Недаром эта ночь прошла!
Но Осень затаит глубоко
Все, что она пережила
В немую ночь, и одиноко
Запрется в тереме своем:
Пусть бор бушует под дождем,
Пусть мрачны и ненастны ночи
И на поляне волчьи очи
Зеленым светятся огнем!
Лес, точно терем без призора,
Весь потемнел и полинял,
Сентябрь, кружась по чащам бора,
С него местами крышу снял
И вход сырой листвой усыпал;
А там зазимок ночью выпал
И таять стал, все умертвив…
Трубят рога в полях далеких,
Звенит их медный перелив,
Как грустный вопль, среди широких
Ненастных и туманных нив.
Сквозь шум деревьев, за долиной,
Теряясь в глубине лесов,
Угрюмо воет рог туриный,
Скликая на добычу псов,
И звучный гам их голосов
Разносит бури шум пустынный.
Льет дождь, холодный, точно лед,
Кружатся листья по полянам,
И гуси длинным караваном
Над лесом держат перелет.
Но дни идут. И вот уж дымы
Встают столбами на заре,
Леса багряны, недвижимы,
Земля в морозном серебре,
И в горностаевом шугае,
Умывши бледное лицо,
Последний день в лесу встречая,
Выходит Осень на крыльцо.
Двор пуст и холоден. В ворота,
Среди двух высохших осин,
Видна ей синева долин
И ширь пустынного болота,
Дорога на далекий юг:
Туда от зимних бурь и вьюг,
От зимней стужи и метели
Давно уж птицы улетели;
Туда и Осень поутру
Свой одинокий путь направит
И навсегда в пустом бору
Раскрытый терем свой оставит.
Прости же, лес! Прости, прощай,
День будет ласковый, хороший,
И скоро мягкою порошей
Засеребрится мертвый край.
Как будут странны в этот белый,
Пустынный и холодный день
И бор, и терем опустелый,
И крыши тихих деревень,
И небеса, и без границы
В них уходящие поля!
Как будут рады соболя,
И горностаи, и куницы,
Резвясь и греясь на бегу
В сугробах мягких на лугу!
А там, как буйный пляс шамана,
Ворвутся в голую тайгу
Ветры из тундры, с океана,
Гудя в крутящемся снегу
И завывая в поле зверем.
Они разрушат старый терем,
Оставят колья и потом
На этом остове пустом
Повесят инеи сквозные,
И будут в небе голубом
Сиять чертоги ледяные
И хрусталем и серебром.
А в ночь, меж белых их разводов,
Взойдут огни небесных свод
Заблещет звездный щит Стожар –
В тот час, когда среди молчанья
Морозный светится пожар,
Расцвет полярного сиянья.


Lermontov – Cánh buồm

October 17, 2014

Buồm một lá trắng mờ ẩn hiện
Trongmàn sương trên biển biếc xanh
Buồm tìm gì nơi chân trời góc bể
Bỏ lại gì nơi đất mẹ yên lành?

Gió nổi sóng duềnh lên mãnh liệt
Cột buồm nghiêng kẽo kẹt vặn mình.
Hạnh phúc ư – buồm không hề lẩn tránh
Nhưng cũng không thật khao khát đi tìm.

Dưới buồm dòng ngọc men tuôn chảy,
Trên buồm rạng rỡ ánh dương vàng.
Mà buồm vẫn một lòng xin bão tố
Dường như riêng trong bão mới yên bình.

Парус

Белеет парус одинокой
В тумане моря голубом. —
Что ищет он в стране далекой?
Что кинул он в краю родном?

Играют волны, ветер свищет,
И мачта гнется и скрыпит;
Увы! — он счастия не ищет
И не от счастия бежит! —

Под ним струя светлей лазури,
Над ним луч солнца золотой: —
А он, мятежный, просит бури,
Как будто в бурях есть покой!

(1832)


Lermontov – Dagestan một trưa hè nóng nực…

October 17, 2014

***
Dagestan một trưa hè nóng nực,
Tôi nằm im, giữa ngực vết đạn xuyên.
Vết thương sâu khói súng vẫn còn vương,
Và máu đỏ sánh tuôn từng giọt.

Tôi nằm giữa cát vàng thung sâu ấy,
Xung quanh toàn ghềnh đá nhọn chập chùng.
Mặt trời lên thiêu đốt những đỉnh vàng,
Và thiêu đốt thân tôi trong giấc điệp.

Và tôi mơ huy hoàng trong ánh lửa
Một bữa tiệc chiều đang nhộn nhịp chốn quê.
Các thiếu phụ rạng ngời giữa muôn hoa
Vui vẻ nhắc đến tôi trong câu chuyện.

Giữa cuộc vui đang muôn phần nhộn nhịp
Có một nàng không giấu vẻ trầm ngâm,
Và hồn trẻ đang mơ sao buồn bã âm thầm
Nguồn cơn này chỉ có trời thấu hiểu.

Và nàng mơ – Dagestan xa ngái
Trong thung sâu người quen cũ đang nằm.
Vết thương đen còn khói vương trên ngực
Nguội lạnh dần đi dòng máu đỏ tuôn.

QH dịch

Лермонтов
***
В полдневный жар в долине Дагестана
С свинцом в груди лежал недвижим я;
Глубокая еще дымилась рана,
По капле кровь точилася моя.

Лежал один я на песке долины;
Уступы скал теснилися кругом,
И солнце жгло их желтые вершины
И жгло меня – но спал я мертвым сном.

И снился мне сияющий огнями
Вечерний пир в родимой стороне.
Меж юных жен, увенчанных цветами,
Шел разговор веселый обо мне.

Но, в разговор веселый не вступая,
Сидела там задумчиво одна,
И в грустный сон душа ее младая
Бог знает чем была погружена;

И снилась ей долина Дагестана;
Знакомый труп лежал в долине той;
В его груди, дымясь, чернела рана,
И кровь лилась хладеющей струей.


Lermontov – Gửi Người đẹp ngu ngốc

October 17, 2014

Thần tình yêu một lần có hỏi,
Tôi muốn chăng chút rượu ngọt của người –
Đúng lúc ấy cho dù không khát,
Nhưng chén thần đưa tôi uống cạn, than ôi.
Để đến nỗi giờ đôi môi bỏng rát
Cứ khát khao được làm mát mãi thôi.
Nhưng trong chén bao nồng nàn đã hết
Như cái đầu em, trống rỗng, khổ thân tôi.

Quỳnh Hương dịch

Лермонтов
Глупой красавице

Амур спросил меня однажды,
Хочу ль испить его вина —
Я не имел в то время жажды,
Но выпил кубок весь до дна.
Теперь желал бы я напрасно
Смочить горящие уста,
Затем, что чаша влаги страстной,
Как голова твоя — пуста.
4 октября 1830


Esenin – Dễ chịu quá khi thu về mát rượi…

October 16, 2014

* * *
Dễ chịu quá khi thu về mát rượi
Ta mượn gió rung cây táo thân thương
Và lặng ngắm những tia nắng rực vàng
Xé mặt nước trong veo trên sông vắng.

Dễ chịu quá khi cuối cùng ta cũng
Hát được bài ca, như nhổ được cái đinh.
Mặc áo trắng thêu chỉ đỏ lên mình
Thật thảnh thơi, ta ngồi chờ khách đến.

Tôi gắng học, học bằng cả trái tim
Cách giữ màu hoa xuân trong đáy mắt.
Ít ỏi chút tình đang dần ấm lại,
Khi ngực nhói đau vì cảm xúc trào dâng.

Cả ngàn sao đang lặng lẽ âm vang.
Từng chiếc lá rực lên như nến cháy.
Dù là ai tôi cũng không mở cửa
Tôi sẽ không cho ai bước vào nhà.

QH dịch

Сергей Есенин

***
Хорошо под осеннюю свежесть
Душу-яблоню ветром стряхать
И смотреть, как над речкою режет
Воду синюю солнца соха.

Хорошо выбивать из тела
Накаляющий песни гвоздь.
И в одежде празднично белой
Ждать, когда постучится гость.

Я учусь, я учусь моим сердцем
Цвет черемух в глазах беречь,
Только в скупости чувства греются,
Когда ребра ломает течь.

Молча ухает звездная звонница,
Что ни лист, то свеча заре.
Никого не впущу я в горницу,
Никому не открою дверь.

1918-1919


Tháng Tám – B. Pasternak

October 16, 2014

Bịa tạc hơi bị nhiều, nhưng bài này đúng là khó dịch.

Đúng hẹn, không dối lừa ai,
Mặt trời sáng nay dậy sớm.
Một dải sáng vàng soi chéo
Từ rèm cửa xuống ghế dài.

Màu vàng chanh từ mặt trời
Phủ lên rừng, lên thôn xóm.
Lênh láng trên giường, trên gối
Lọt qua giá sách lên tường.

Tôi đã nhớ ra rõ ràng
Chiếc gối vì sao bị ẩm.
Tôi mơ đến đám tang tôi,
Các bạn ra từ rừng thẳm.

Đám đông, đi lẻ, đi đôi.
Bỗng ai đó sực nhớ ra,
Hôm nay ngày 6 tháng tám,
Ngày Chúa Hiển Dung đến rồi.

Thông thường vào ngày hôm ấy,
Ánh sáng chiếu từ Tabor.
Và thu rỡ ràng như lửa,
Cuốn hút ánh mắt người ta.

Các bạn đi qua rừng trăn
Trần trụi, cằn khô, run rẩy,
Đến khu rừng nghĩa trang này
Lá đỏ bừng như đang cháy.

Bầu trời trong veo trịnh trọng
Làm nền cho những ngọn cây.
Và từ xa xôi đây đó,
Tiếng gà xôn xao gọi ngày..

Giữa rừng, ngay trong nghĩa địa,
Cái chết đứng nhìn ưu tư
Nhìn thẳng xác tôi nằm đấy,
Để đào cái huyệt cho vừa.

Và giọng ai kia êm ái,
Mọi người nghe thấy rõ ràng,
Đúng giọng tôi khi còn sống,
Chưa hề mục ruỗng, nát tan.

«Chào nhé, bầu trời xanh ngọc,
Và tháp nhà thờ dát vàng.
Tôi xin chút tình âu yếm,
Vào phút chót từ tay nàng.

Chào nhé, năm tháng hỗn mang
Nhục nhã, thôi xin từ biệt.
Này nữ chiến binh cao ngạo!
Ta – là trận địa của nàng.

Chào nhé, rộng dài đôi cánh
Kiên nhẫn tự do bay nào,
Và gương mặt toàn thế giới
Và sáng tạo, và phép màu».

Август

Как обещало, не обманывая,
Проникло солнце утром рано
Косою полосой шафрановою
От занавеси до дивана.

Оно покрыло жаркой охрою
Соседний лес, дома поселка,
Мою постель, подушку мокрую,
И край стены за книжной полкой.

Я вспомнил, по какому поводу
Слегка увлажнена подушка.
Мне снилось, что ко мне на проводы
Шли по лесу вы друг за дружкой.

Вы шли толпою, врозь и парами,
Вдруг кто-то вспомнил, что сегодня
Шестое августа по старому,
Преображение Господне.

Обыкновенно свет без пламени
Исходит в этот день с Фавора,
И осень, ясная, как знаменье,
К себе приковывает взоры.

И вы прошли сквозь мелкий, нищенский,
Нагой, трепещущий ольшаник
В имбирно-красный лес кладбищенский,
Горевший, как печатный пряник.

С притихшими его вершинами
Соседствовало небо важно,
И голосами петушиными
Перекликалась даль протяжно.

В лесу казенной землемершею
Стояла смерть среди погоста,
Смотря в лицо мое умершее,
Чтоб вырыть яму мне по росту.

Был всеми ощутим физически
Спокойный голос чей-то рядом.
То прежний голос мой провидческий
Звучал, не тронутый распадом:

«Прощай, лазурь преображенская
И золото второго Спаса
Смягчи последней лаской женскою
Мне горечь рокового часа.

Прощайте, годы безвременщины,
Простимся, бездне унижений
Бросающая вызов женщина!
Я — поле твоего сражения.

Прощай, размах крыла расправленный,
Полета вольное упорство,
И образ мира, в слове явленный,
И творчество, и чудотворство».


TRONG NHÀ – Pavel Antokolsky (1896-1978)

October 5, 2014

Gió cuồng điên ngoài cửa sổ
Có người thao thức một mình.
Đến phát rồ vì trời xấu,
Anh ba hoa kể chuyện tình..

Gió mạnh lắm, trời thì tối.
Một người bị kẹt trong phòng.
Cả anh, cả nàng đã khác
Liệu còn nhớ được gì không.

Bóng tồi ngày càng quánh lại
Đổ sập đầu anh, không tha.
Nhưng anh đâu cần tránh trớ
Ngôn từ tục tĩu nữa mà.

Thiên nhiên quay cuồng vần vũ
Bốc lên như dàn đồng ca.
Nhưng anh đâu còn nghe thấy,
Anh còn bận sáng tác vè.

QH dịch

Pavel Antokolsky (1896-1978)

В доме

Дикий ветер окна рвет.
В доме человек бессонный,
Непогодой потрясенный,
О любви безбожно врет.
Дикий ветер. Темнота.
Человек в ущелье комнат
Ничего уже не помнит.
Он не тот. Она не та.
Темнота, ожесточась,
Ломится к нему нещадно.
Но и бранью непечатной
Он не брезгует сейчас.
Хор ликующий стихий
Непомерной мощью дышит.
Человек его не слышит,
Пишет скверные стихи.
1975


Giấc mơ – Pasternak B.

October 1, 2014

Tôi mơ mùa thu sau ảo mờ cửa kính
Em và bạn bè náo nhiệt giữa cuộc vui
Và trái tim tôi như đại bàng hăng máu
Vụt hạ xuống tay em từ tận đỉnh trời.

Nhưng thời gian trôi và già đi, nghễnh ngãng,
Và ánh bạc ngời trên khung cửa sổ rồi,
Ngoài kia bình minh lên nồng nàn vườn nhỏ
Mặt kính chứa chan tháng Chín lệ đào rơi.

Nhưng thời gian trôi và già đi. Lớp lụa
Bọc đệm ghế bành nứt nẻ mủn tan rồi.
Bỗng tiếng em kêu, nghẹn lại và ắng lặng,
Như tiếng chuông xa lịm tắt giấc mơ tôi.

Tôi thức giấc. Bình minh mùa thu mờ tối,
Và cơn gió nào đang cuốn mãi đi xa,
Những hạt mưa dài như rơm bay lất phất
Theo hàng bạch dương chạy tít tắp nhạt nhòa.

Сон
Пастернак Б.

Мне снилась осень в полусвете стекол,
Друзья и ты в их шутовской гурьбе,
И, как с небес добывший крови сокол,
Спускалось сердце на руку к тебе.

Но время шло, и старилось, и глохло,
И, поволокой рамы серебря,
Заря из сада обдавала стекла
Кровавыми слезами сентября.

Но время шло и старилось. И рыхлый,
Как лед, трещал и таял кресел шелк.
Вдруг, громкая, запнулась ты и стихла,
И сон, как отзвук колокола, смолк.

Я пробудился. Был, как осень, темен
Рассвет, и ветер, удаляясь, нес,
Как за возом бегущий дождь соломин,
Гряду бегущих по небу берез.