Афанасий Фет – Xuân còn thắm…

April 30, 2015

Xuân còn thắm, — khu vườn đêm huyền bí
Bị phép màu ngoài trái đất bỏ bùa.
Tôi lặng im chậm rãi đếm bước đi
Cái bóng đổ dài dưới chân theo sát.

Con đường dưới bóng cây chưa tối hẳn,
Màu trời xanh còn thấp thoáng đó đây,
Tôi bước đi – gió mát thoáng hương bay
Phả vào mặt – và hoạ mi ca hát.

Tôi lại mơ những gì chưa có được,
Chưa có trong thế giới khổ nghèo này,
Ngực lại căng lên hơi thở mê say
Lại những muốn mở lòng ôm ai đó.

Sẽ đến lúc – rất nhanh thôi, có lẽ, –
Vạn vật lại khát khao sự hồi sinh,
Nhưng trái tim này sẽ không đập nữa,
Và thôi yêu, thôi dâng hiến hết mình.

Qh dịch

Афанасий Фет

Еще весна, — как будто неземной
Какой-то дух ночным владеет садом.
Иду я молча, — медленно и рядом
Мой темный профиль движется со мной.

Еще аллей не сумрачен приют,
Между ветвей небесный свод синеет,
А я иду — душистый холод веет
В лицо — иду — и соловьи поют.

Несбыточное грезится опять,
Несбыточное в нашем бедном мире,
И грудь вздыхает радостней и шире,
И вновь кого-то хочется обнять.

Придет пора — и скоро, может быть, –
Опять земля взалкает обновиться,
Но это сердце перестанет биться
И ничего не будет уж любить.

1840-1892


Afanasy Afanasjevich Fet – Nắng mai lên đừng gọi con dậy nhé,

April 30, 2015

Nắng mai lên đừng gọi con dậy nhé,
Con ngủ êm đềm say nhất lúc rạng đông!
Bình minh thở nhẹ nhàng trên ngực trẻ,
Đôi má lúm đồng tiền đang rực hồng.

Cả chiếc gối dưới đầu con nóng bỏng,
Giấc mơ mệt nhoài trăn trở nóng theo.
Hai bên mặt thiên thần trong giấc ngủ
Dài tới vai tóc kết bím sẫm màu.

Mà đêm muộn hôm qua bên cửa sổ
Con trầm ngâm ngồi mãi thật là lâu.
Con nhìn theo những đám mây u ám,
Và vầng trăng trôi nổi phía trên đầu,-

Khi ánh trăng càng rạng ngời toả sáng,
Giọng hoạ mi càng thánh thót đua theo,
Con cứ thế càng ngày càng nhợt nhạt,
Trái tim con càng đau đớn thêm nhiều.

Vì thế nên buổi sáng trên ngực trẻ,
Trên đôi má con mới thật rực hồng.
Nắng mai lên đừng gọi con dậy nhé,
Con ngủ êm đềm say nhất lúc rạng đông!

А.Фет

На заре ты её не буди”

На заре ты её не буди:
На заре она сладко спит!
Утро дышит у ней на груди,
Ярко пышет на ямках ланит.

И подушка её горяча,
И горяч утомительный сон,
И чернеясь бегут на плеча
Косы лентой с обеих сторон.

А вчера у окна ввечеру
Долго, долго сидела она
И следила по тучам игру,
Что, скользя, затевала луна,-

И чем ярче играла луна,
И чем громче свистал соловей,
Всё бледней становилась она,
Сердце билось больней и больней.

Оттого на юной груди,
На ланитах так утро горит.
Не буди ж ты её не буди:
На заре она сладко так спит.


Александр Межиров – Bài thơ về một chú nhóc

April 26, 2015

Thằng bé ở ngoại thành Kolpino.
Rất giỏi tưởng tượng, rất thích mộng mơ.
Bị người ta coi là thằng chuyên bốc phét.
Dù tình cờ được nghe hay đọc từ trong sách
Bao câu chuyện buồn vui tất thảy nó khắc ghi.

Rồi đêm đêm nó nằm mơ – để sáng ra kể lại
con đường cuồn cuộn bụi chạy qua đồng lúa mênh mông,
Đuổi theo cỗ xe là đám lửa rực hồng –
Có thế thôi. Để bị gọi là thằng chuyên nói dối.

Thằng bé ghét lũ lính chì đồ chơi
Và những trò đánh trận giả tơi bời.
Vách ta luy bên đường với nó như chiến hào sâu
Và liên tưởng ấy cũng làm nó thấy mình tội lỗi.

Thằng bé lớn lên, và trưởng thành
Trên một hành tinh bất ổn và khốc liệt.
Mùa đông năm bốn mươi mốt anh bị giết.
Trong cái xà cột sĩ quan tôi tìm thấy một phong thư.

Trên vực sâu lạnh lùng những đám mây trắng phủ
Dọc giới tuyến cuối cùng lằn sinh tử mong manh.
Anh chàng mộng mơ hay kể chuyện linh tinh
Gối đầu lên áo khoác quân nhân mà chết.

Để lại một phong thư toàn những chuyện như bốc phét.
Nhưng tôi đã không thể mỉm cười…
Bởi góc trang giấy xám viết chi chít những chuyện giời ơi
Máu đào thấm đẫm…

..Sau lưng tôi Kolpino lửa cháy bừng bừng,
Tận chân trời ảm đạm toàn là khói…
Anh đã sống ở đây để chuyện viển vông
Toàn chuyện thật – Tôi tin lời anh nói.

Qh dịch

Александр Межиров

 СТИХИ О МАЛЬЧИКЕ

Мальчик жил на окраине города Колпино.
Фантазер и мечтатель.
Его называли лгунишкой.
Много самых веселых и грустных историй
накоплено

Было им
за рассказом случайным,
за книжкой.

По ночам ему снилось – дорога гремит
и пылится

И за конницей гонится рыжее пламя во ржи.
А наутро выдумывал он небылицы –
Просто так.
И его обвиняли во лжи.

Презирал этот мальчик солдатиков
оловянных
И другие веселые игры в войну.
Но окопом казались ему придорожные
котлованы,-
А такая фантазия ставилась тоже в вину.

Мальчик рос и мужал на тревожной недоброй
планете,
И, когда в сорок первом году зимой
Был убит он,
в его офицерском планшете
Я нашел небольшое письмо домой.

Над оврагом летели холодные белые тучи
Вдоль последнего смертного рубежа.
Предо мной умирал фантазер невезучий,
На шинель
кучерявую голову положа.

А в письме были те же мальчишечьи
небылицы.
Только я улыбнуться не мог…
Угол серой исписанной плотно страницы
Кровью намок…

…За спиной на ветру полыхающий Колпино,
Горизонт в невеселом косом дыму…
Здесь он жил.
Много разных историй накоплено
Было им.

Я поверил ему.

1945


Pushkin  – Người chết trôi  

April 18, 2015

Chạy vội về nhà, bọn trẻ
Rối rít gọi bố chúng ra:
“Bố ơi! Bố ơi! có kẻ
Mắc vào lưới của nhà ta”.
«Lũ trẻ ranh này nói dối,—
Người cha mắng át chúng ngay;—
Bịa chuyện người chết nữa chứ!
Tao đến khổ vì chúng mày!
Rồi toà sẽ đến, khảo tra;
Hết đời cũng chưa thoát được;
Làm gì bây giờ, mình ơi,
Đưa áo, tôi đi xem trước…»
«Người chết đâu?» — «Cha, thì đấy!»,
Không sai, ngay cạnh dòng sông,
Lưới kéo lên còn ướt sũng,
Trên cát xác chết đang nằm.
Cái xác trương phềnh khủng khiếp
Tái nhợt, sắp rữa đến nơi
Kẻ bất hạnh là ai nhỉ,
Tội tình gì phải chết trôi.
Chìm thuyền – ngư dân bất hạnh,
Hay là chết đuối lúc say,
Hay là thương gia gặp cướp,
Chúng giết rồi bỏ sông này?
Anh nông phu không suy tính
Nhìn quanh, chẳng chậm mảy may
Cầm đằng chân kẻ bất hạnh,
Anh lôi ngược xuống nước ngay.
Rồi dùng mái chèo đẩy vội
Ra thật xa bờ sông này.
Dòng nước đưa người bất hạnh
Đi tìm nơi chôn lắt lay.
Xác chết còn trôi lâu lắm
Trên sóng, như thể có hồn;
Anh chàng nhà ta nhìn mãi,
Rồi mới về nhà, nói luôn:
«Này các con, nghe cha nói,
Mỗi đứa một cái bánh giòn,
Rồi liệu giữ mồm giữ miệng,
Không thì ta cho no đòn!».
Hôm ấy nửa đêm bão nổi,
Trên sông sóng dậy ầm ầm.
Leo lét chiếc đóm cháy nốt,
Trong căn nhà nhỏ khói um.
Lũ trẻ ngủ rồi, vợ ngủ,
Anh nông phu cũng đi nằm,
Bão ngày càng mạnh vần vũ
Đột nhiên nghe tiếng gõ cửa,
Nông phu những tưởng nghe nhầm.
«Ai đó?»—«Cho tôi vào với!»-
«Chuyện quái gì đang xảy ra?
Đêm hôm lang thang tội nợ?
Quỷ mang mày đến đây à?
Thu xếp sao cho mày chứ
Nhà đã chật lại tối mò».
Và đưa cánh tay lười biếng
Anh nông phu mở cửa ra.

Vừa lúc mặt trăng ló dạng —
Gì đây? Ngay trước mặt anh:
Bộ râu quai nón sũng nước,
Mắt vô hồn mở trừng trừng,
Cả người cứng như hoá đá,
Đôi tay buông thõng lạnh lùng,
Thân thể trương phềnh sắp rữa,
Lúc nhúc một lũ tôm càng.
Nông phu vội sập ngay cửa,
Nhận ra người khách qua đường.
Nông phu chết đứng, đuổi: «Biến!»
Thầm thì, vừa nói vừa run.
Suốt đêm không thể ngủ yên,
Nghĩ ra toàn điều kinh khủng.
Suốt đêm nghe tiếng người ta
Gõ hết cửa sổ đến cổng.

Và từ đấy dân đồn đại,
Câu chuyện kinh khủng thế này:
Mỗi năm một lần anh lại,
Đợi khách không mời đến đây.
Xấu trời bắt đầu từ sớm,
Đến đêm bão nổi cuồng điên,
Và người chết trôi cứ thế
Kiên trì gõ cửa suốt đêm.

Qh dịch
А. С. Пушкин

УТОПЛЕННИК

Прибежали в избу дети,
Второпях зовут отца:
«Тятя! тятя! наши сети
Притащили мертвеца».
«Врите, врите, бесенята,—
Заворчал на них отец;—
Ох, уж эти мне робята!
Будет вам ужо мертвец!

Суд наедет, отвечай-ка;
С ним я ввек не разберусь;
Делать нечего; хозяйка,
Дай кафтан: уж поплетусь…
Где ж мертвец?» — «Вон, тятя, э-вот!»
В самом деле, при реке,
Где разостлан мокрый невод,
Мертвый виден на песке.

Безобразно труп ужасный
Посинел и весь распух.
Горемыка ли несчастный
Погубил свой грешный дух,
Рыболов ли взят волнами,
Али хмельный молодец,
Аль ограбленный ворами
Недогадливый купец?

Мужику какое дело?
Озираясь, он спешит;
Он потопленное тело
В воду за ноги тащит,
И от берега крутого
Оттолкнул его веслом,
И мертвец вниз поплыл снова
За могилой и крестом.

Долго мертвый меж волнами
Плыл качаясь, как живой;
Проводив его глазами,
Наш мужик пошел домой.
«Вы, щенки! за мной ступайте!
Будет вам по калачу,
Да смотрите ж, не болтайте,
А не то поколочу».

В ночь погода зашумела,
Взволновалася река.
Уж лучина догорела
В дымной хате мужика,
Дети спят, хозяйка дремлет,
На полатях муж лежит,
Буря воет; вдруг он внемлет:
Кто-то там в окно стучит.

«Кто там?»—«Эй, впусти, хозяин!»-
«Ну, какая там беда?
Что ты ночью бродишь, Каин?
Черт занес тебя сюда;
Где возиться мне с тобою?
Дома тесно и темно».
И ленивою рукою
Подымает он окно.

Из-за туч луна катится —
Что же? голый перед ним:
С бороды вода струится,
Взор открыт и недвижим,
Всё в нем страшно онемело,
Опустились руки вниз,
И в распухнувшее тело
Раки черные впились.

И мужик окно захлопнул:
Гостя голого узнав,
Так и обмер: «Чтоб ты лопнул!»
Прошептал он, задрожав.
Страшно мысли в нем мешались,
Трясся ночь он напролет,
И до утра всё стучались
Под окном и у ворот.

Есть в народе слух ужасный:
Говорят, что каждый год
С той поры мужик несчастный
В день урочный гостя ждет;
Уж с утра погода злится,
Ночью буря настает,
И утопленник стучится
Под окном и у ворот.

(1828)


Y.P.Voronov  – Ba người

April 17, 2015

Tôi bước đến gần. Đắp cho họ tấm chăn.
Nói gì đó, nhưng họ không nghe thấy.
Tôi hỏi câu nào họ cũng không đáp lại.
Tôi biết rõ, phòng ba người thật đấy.
Nhưng hai người không còn thở nữa rồi.
Tôi đã hiểu… họ sẽ không còn trở dậy.
Sao mẩu bánh mì tôi vẫn bẻ làm ba?

Qh dịch

Ю. Воронов

Трое

Я к ним подойду. Одеялом укрою,
О чём-то скажу, но они не услышат.
Спрошу – не ответят… А в комнате – трое.
Нас в комнате трое, но двое не дышат.
Я знаю: не встанут. Я всё понимаю…
Зачем же я хлеб на три части ломаю?


Ivan Bunin – Ánh sáng mơ hồ loang trên mặt đất…

April 12, 2015

Ánh sáng mơ hồ loang trên mặt đất,
Trên những mái nhà yên giấc êm đềm,
Tiếng chim cút từ đồng xa vọng lại
Càng rõ dần khi ánh nắng mai lên.

Không tiếng động, không gợn gì lo lắng…
Kiều mạch non say giấc mộng yên lành.
Mô đất bên đường chim ưng khép cánh
Ngủ quên mặc sương bụi phủ khắp mình…

Phía xa kia chân trời đang dần tỏ
Ánh sáng mơ hồ bạc ngả lục trong veo,
Thơm mát thế làn hơi từ đồng cỏ
Trước bình minh ngan ngát toả hương theo.

Qh dịch

Иван Бунин

Неуловимый свет разлился над землею,
Над кровлями безмолвного села.
Отчетливей кричат перед зарею
Далеко на степи перепела.

Нет ни души кругом – ни звука, ни тревоги…
Спят безмятежным сном зеленые овсы…
Нахохлясь, кобчик спит на кочке у дороги,
Покрытый пылью матовой росы…

Но уж светлеет даль… Зелено-серебристый,
Неуловимый свет восходит над землей,
И белый пар лугов, холодный и душистый,
Как фимиам, плывет перед зарей.


Annensky – Tình ca mùa xuân

April 8, 2015

Dòng sông dù chưa lên ngôi
Đã đủ sức nhấn chìm băng,
Dù chưa tan hết mây trời,
Chén tuyết vầng dương đang cạn.

Nghe xào xạc qua khe cửa,
Trái tim em thổn thức rồi…
Em vẫn chưa yêu, em ạ,
Nhưng hãy tin: Sẽ yêu thôi…

Innokenty Annensky

Еще не царствует река,
Но синий лед она уж топит;
Еще не тают облака,
Но снежный кубок солнцем допит.
Через притворенную дверь
Ты сердце шелестом тревожишь…
Еще не любишь ты, но верь:
Не полюбить уже не можешь…


Anh sẽ đợi…- Olga Berggolts

April 7, 2015

Anh sẽ đợi, khi mọi người ngủ hết,
Nhà cửa xung quanh bất động cả rồi,
Và giọng nói của em thân quen thế
Vang lên trong tĩnh lặng lúc hoa rơi…

Khăn choàng ấm trên vai, em chạy lại
Với đôi tay tỏa sức nóng nồng nàn,
Để nỗi buồn hân hoan của chúng ta sôi sục
Như anh đào xuân đến nở bạt ngàn.

Ольга Берггольц

Ты будешь ждать, пока уснут,
окостенеют окна дома,
и бледных вишен тишину
нарушит голос мой знакомый.

Я прибегу в большом платке,
с такими жаркими руками,
чтоб нашей радостной тоске
кипеть вишневыми цветами…


Lermontov – Tôi không còn yêu em đâu em ạ…

April 6, 2015

Tôi không còn yêu em đâu em ạ,
Nồng nàn xưa như giấc mộng qua rồi.
Nhưng hình em trong hồn tôi còn đó
Dù chỉ còn như chiếc bóng mờ thôi.
Đã từng trải biết bao nhiêu mộng ước
Tôi vẫn không quên những vang bóng một thời.
Như đền thiêng dù bỏ hoang – vẫn đấy
Thần tượng xưa vẫn là thánh trong tôi.

Qh dịch

М.Лермонтов

Я не люблю тебя; страстей
И мук умчался прежний сон;
Но образ твой в душе моей
Всё жив, хотя бессилен он;
Другим предавшися мечтам,
Я всё забыть его не мог;
Так храм оставленный – всё храм,
Кумир поверженный – всё бог!

1831


Pugacheva – Anh ạ, giờ đây em biết rõ…

April 6, 2015

Anh ạ, giờ đây em biết rõ,
Rằng có anh đang tồn tại trên đời,
Từng phút giây em sống với anh thôi,
Và có anh trong từng hơi thở.
Cả trong mơ, và cả đời thực nữa.

Không, em đâu cần gì ở anh, anh ạ.
Không, tất cả những gì em mong mỏi, đó là –
Thành chiếc bóng bên đời anh thấp thoáng,
Cùng song hành một vài bước anh đi.

Bước cạnh anh mà không hề ngước mắt,
Những dấu chân để lại thật nhẹ mờ,
Dù chỉ một lần thôi, giá em được lướt qua
Bên lề số phận anh, em ước.

Tình đôi ta ngắn bao nhiêu cũng được,
Và chia ly cay đắng mấy cũng cam.
Hãy cho phép em sát bên anh cùng bước,
Và mãi nhớ ghi giọng anh nói thật hiền.

Ты, теперь я знаю, ты на свете есть,
И каждую минуту,
Я тобой дышу, тобой живу
И во сне, и наяву.

Нет, мне ничего не надо от тебя.
Нет, все, чего хочу я, –
Тенью на твоем мелькнув пути,
Несколько шагов пройти.

Пройти, не поднимая глаз,
Пройти, оставив легкие следы,
Пройти хотя бы раз
По краешку твоей судьбы.

Пусть любовь совсем короткой будет, пусть
И горькая разлука.
Близко от тебя пройти позволь
И запомнить голос твой.