Tặng em gái Shura

December 9, 2017

Trên đời này anh là kẻ lãng du
Hãy vui vẻ vẫy chào anh, em nhé.
Giống như mảnh trăng thu kia lặng lẽ
Cứ dịu dàng mà sáng mãi thế thôi.

Anh nương vào ánh trăng, vào cái lạnh
Mà sưởi ấm mình lần thứ nhất trong đời.
Thêm một lần anh hồi sinh, hy vọng
Ở một tình yêu đã mãi pha phôi.

Đó là nhờ đồng làng ta phẳng lặng
Bãi cát rạng ngời ánh muối đậm đà.
Được như thế nhờ ai kia trong trắng
Và cho ai – lòng phiền muộn xót xa.

Chính vì thế suốt đời anh không dấu,
Anh với em cùng có một mối tình
Không riêng rẽ, không gì chia cắt nổi
Trên miền quê nơi mẹ đã sinh mình.

Quỳnh Hương dịch

Сестре Шуре (3)

В этом мире я только прохожий,
Ты махни мне веселой рукой.
У осеннего месяца тоже
Свет ласкающий, тихий такой.

В первый раз я от месяца греюсь,
В первый раз от прохлады согрет,
И опять и живу и надеюсь
На любовь, которой уж нет.

Это сделала наша равнинность,
Посоленная белью песка,
И измятая чья-то невинность,
И кому-то родная тоска.

Потому и навеки не скрою,
Что любить не отдельно, не врозь –
Нам одною любовью с тобою
Эту родину привелось.

1925

 


S.Exenin Tuyết đầy đồng, bàng bạc mảnh trăng trôi…

November 21, 2017

S.Exenin

Tuyết đầy đồng, bàng bạc mảnh trăng trôi,
Miền quê ta chìm trong màu tang tóc,
Bạch dương trắng trong rừng run rẩy khóc,
Ai qua đời? Ai chết? Chẳng lẽ tôi?

Сергей Есенин

Снежная равнина, белая луна,
Саваном покрыта наша сторона.
И березы в белом плачут по лесам.
Кто погиб здесь?  Умер?  Уж не я ли сам?

 

 


S. Esenin * * * Tạm biệt nhé, bạn ơi, thôi tạm biệt!

July 25, 2015

* * *

Tạm biệt nhé, bạn ơi, thôi chia tay!
Trong tim tôi luôn có bạn sum vầy.
Hãy tin cuộc chia ly tiền định
Hứa cho ta được tái hợp mai này.

Tạm biệt nhé, lặng câm, chẳng cầm tay
Bạn đừng buồn, đừng ủ rũ nhíu mày.
Chết nào có mới trên dương thế,
Sống chẳng mới hơn, bạn có hay.

Qh dịch

Сергей Есенин

* * *

До свиданья, друг мой, до свиданья.
Милый мой, ты у меня в груди.
Предназначенное расставанье
Обещает встречу впереди.

До свиданья, друг мой, без руки, без слова,
Не грусти и не печаль бровей, –
В этой жизни умирать не ново,
Но и жить, конечно, не новей.

1925


S. Esenin * * * Bé yêu ơi,

July 23, 2015

* * *
Bé yêu ơi, đời em khiến anh khóc nhiều lắm đấy,
Đêm, hàng đêm nỗi buồn trong anh cứ mãi dâng đầy…

Anh biết, sắp rồi, sắp rồi mà, khi đã cạn ngày,
Anh sẽ được mang đi chôn nhạc đám tang vang dậy …

Vải trắng liệm anh từ cửa sổ nhà em sẽ thấy,
Nỗi muộn phiền lặng câm sẽ khiến tim em thắt lại…

Bé yêu ơi, anh khóc vì những tâm tình nồng cháy,
Và đọng thành ngọc trai nên lệ anh thôi chảy…

Gom chúng vào anh xâu chuỗi vòng tặng cho em vậy,
Hãy đeo lên mình để nhớ anh mãi mãi nghe em!

1915

С. Есенин

* * *

О дитя, я долго плакал над судьбой твоей,
С каждой ночью я тоскую все сильней, сильней…

Знаю, знаю, скоро, скоро, на закате дня,
Понесут с могильным пеньем хоронить меня…

Ты увидишь из окошка белый саван мой,
И сожмется твое сердце от тоски немой…

О дитя, я долго плакал с тайной теплых слов,
И застыли мои слезы в бисер жемчугов…

И связал я ожерелье для тебя из них,
Ты надень его на шею в память дней моих!

1915


S. Esenin – Cơn gió bạc hú triền miên không dứt

July 22, 2015

* * *
Cơn gió bạc hú triền miên không dứt.
Trong tiếng tuyết mềm như lụa thầm thì.
Lần đầu tiên trong tâm tôi nhận thấy –
Bởi trước đây tôi chẳng nghĩ suy gì.

Những ô cửa cứ mục ruỗng ẩm xì,
Ta kệ thôi, cũng không buồn không tiếc.
Ta vẫn yêu cuộc sống này da diết,
Như mối tình đầu khi vừa mới biết yêu.

Nàng đưa mắt, cười lặng lẽ diễm kiều –
Ta cuống lên. Ôi đôi vai đẹp thế!
Xe tam mã xóc hoài, đường xấu tệ,
Nhưng ta vẫn trên xe, vẫn lao đi.

Ôi vận may và hạnh phúc của ta!
Cái hạnh phúc đắm say trong nhân thế.
Đời ai đã từng một lần rơi lệ
Nghĩa là vận may tuột mất bẽ bàng.

Sống cần vô tư, sống phải nhẹ nhàng,
Nên tiếp nhận mọi điều như vốn thế.
Trên những cánh rừng, chính vì lẽ đó
Cơn gió bạc hú triền miên, triền miên.

Qh dịch

Есенин С.

* * *
Свищет ветер, серебряный ветер,
В шелковом шелесте снежного шума.
В первый раз я в себе заметил –
Так я еще никогда не думал.

Пусть на окошках гнилая сырость,
Я не жалею, и я не печален.
Мне все равно эта жизнь полюбилась,
Так полюбилась, как будто вначале.

Взглянет ли женщина с тихой улыбкой –
Я уж взволнован. Какие плечи!
Тройка ль проскачет дорогой зыбкой –
Я уже в ней и скачу далече.

О, мое счастье и все удачи!
Счастье людское землей любимо.
Тот, кто хоть раз на земле заплачет, –
Значит, удача промчалась мимо.

Жить нужно легче, жить нужно проще,
Все принимая, что есть на свете.
Вот почему, обалдев, над рощей
Свищет ветер, серебряный ветер.

1925


S. Ecenin – Chuông nhỏ

July 20, 2015

Chuông nhỏ rung lên trong ngần tiếng bạc,
Ta mơ ư? Hay là ngươi đang hát?
Ánh sáng từ tượng thánh má hồng kia
Đọng trên đôi mi ta như vàng dát.

Ta không còn là chàng trai mới lớn
Trong hào quang tiếng vỗ cánh thiên thần.
Giấc mơ ta thật vui sướng dịu hiền
Về miền rừng thưa mọc lên nơi khác.

Ta không cần tiếng thở dài dưới mộ,
Chẳng song hành bí mật với ngôn từ.
Chuông nhỏ ơi, hãy dạy ta cách nhé
Ngủ thiếp luôn không tỉnh dậy bao giờ.

Qh dịch

Есенин С.

Колокольчик

Колокольчик среброзвонный,
Ты поешь? Иль сердцу снится?
Свет от розовой иконы
На златых моих ресницах.

Пусть не я тот нежный отрок
В голубином крыльев плеске,
Сон мой радостен и кроток
О нездешнем перелеске.

Мне не нужен вздох могилы,
Слову с тайной не обняться.
Научи, чтоб можно было
Никогда не просыпаться.

1917


Esenin – Cơn mưa chiều qua chưa khô hẳn

July 19, 2015

Cơn mưa chiều qua chưa khô hẳn –
Trong cỏ mềm nước đẫm màu xanh!
Ruộng đất bị bỏ hoang buồn bã
Rau muối héo mòn cả thân cành

Lang thang theo phố qua vũng nước,
Ngày thu sao ngắn ngủi hoang tàn.
Tôi muốn tìm những nét thân thương
Của anh trong từng người tôi gặp.

Ngày càng bí ẩn, ngày càng đẹp
Miền thẳm xa anh dõi mắt nhìn.
Dành cho anh hạnh phúc riêng còn
Và tình bạn chúng ta chung thuỷ.

Nếu tử thần đến theo ý Chúa,
Đưa tay khép chặt cặp mắt anh,
Tôi thề làm chiếc bóng trên đồng
Đi theo anh và theo cái chết.

Qh dịch

Еще не высох дождь вчерашний –
В траве зеленая вода!
Тоскуют брошенные пашни,
И вянет, вянет лебеда.

Брожу по улицам и лужам,
Осенний день пуглив и дик.
И в каждом встретившемся муже
Хочу постичь твой милый лик.

Ты все загадочней и краше
Глядишь в неясные края.
О, для тебя лишь счастье наше
И дружба верная моя.

И если смерть по божьей воле
Смежит глаза твои рукой,
Клянусь, что тенью в чистом поле
Пойду за смертью и тобой.

1916


S. Esenin – Ráng chiều rơi đỏ thắm phủ mặt hồ…

May 13, 2015

Ráng chiều rơi đỏ thắm phủ mặt hồ,
Chim gọi đàn, rừng già vang nức nở.

Đâu đó vọng tiếng oanh than trong tổ.
Tôi không khóc – tâm hồn tôi sáng rỡ.

Em sẽ ra chỗ đường vòng, tôi nhớ,
Ta cùng ngồi xuống rơm tươi, trên cỏ.

Tôi hôn nồng nàn đến lúc em say,
Tôi âu yếm em như bông hoa nhỏ.

Bao lụa là tự tay em trút bỏ,
Tôi mang em đi đến sáng mới thôi.

Ta kệ cho chim gọi đàn nức nở,
Hưởng nỗi buồn phấn chấn lúc chiều rơi.

Qh dịch

Chiều dệt tấm ráng vàng trên hồ nhỏ.
Trong rừng thông chim nức nở gọi bầy.

Hốc cây kín, oanh vàng khóc đâu đây.
Tôi không khóc – thấy hồn mình bừng sáng.

Chiều đang xuống, em sắp rời đường vắng,
Ngồi bên tôi trên rơm mới thơm nồng.

Âu yếm em, tôi hôn em say đắm,
Niềm vui dâng không biết đến đất trời.

Bao lụa là tự em trút bỏ rồi.
Tôi cùng em vào miền lá thắm tươi.

Và kệ cho ai than khóc mặc ai.
Nỗi buồn cứ hân hoan trong ráng đỏ.

Tặng bạn Bùi Thanh Huyền. TKS bạn.

Выткался на озере алый свет зари.
На бору со звонами плачут глухари.

Плачет где-то иволга, схоронясь в дупло.
Только мне не плачется — на душе светло.

Знаю, выйдешь к вечеру за кольцо дорог,
Сядем в копны свежие под соседний стог.

Зацелую допьяна, изомну, как цвет,
Хмельному от радости пересуду нет.

Ты сама под ласками сбросишь шёлк фаты,
Унесу я пьяную до утра в кусты.

И пускай со звонами плачут глухари.
Есть тоска весёлая в алостях зари.

 1910


Sergei Esenin – Tôi chăn bò…

May 1, 2015

Tôi chăn bò, cung điện của tôi đây
Giữa những cánh đồng xanh gợn sóng,
Trên những sường đồi thoai thoải dốc,
Ríu rít chim ca hôm sớm vui vầy.

Những đám mây cuồn cuộn bọt vàng hây
Dệt đăng ten trên rừng xanh bát ngát.
Trong bóng núi lơ mơ im giấc mộng
Tôi nghe tiếng rừng thông khẽ thầm thì.

Những cây dương lấp lánh ánh sương rơi
Trong bóng tối mờ hoàng hôn đến.
Tôi chăn bò; này đây bao cung điện,
Trong mềm dịu sắc xanh những cánh đồng.

Lũ bò cùng tôi trò chuyện thật lâu
Bằng ngôn ngữ những cái đầu lúc lắc.
Rừng sồi rậm ngả cành bên suối mát
Gió đưa hương bay khắp cánh đồng.

Tôi quên hẳn những khổ đau trần thế,
Gối đầu trên đống củi giấc say nồng.
Tôi nguyện cầu với ánh bình minh thắm
Và chịu lễ thánh ban bên suối trong.

Сергей Есенин

Я пастух, мои палаты –
Межи зыбистых полей,
По горам зеленым – скаты
С гарком гулких дупелей.

Вяжут кружево над лесом
В желтой пене облака.
В тихой дреме под навесом
Слышу шепот сосняка.

Светят зелено в сутемы
Под росою тополя.
Я – пастух; мои хоромы –
В мягкой зелени поля.

Говорят со мной коровы
На кивливом языке.
Духовитые дубровы
Кличут ветками к реке.

Позабыв людское горе,
Сплю на вырублях сучья.
Я молюсь на алы зори,
Причащаюсь у ручья.

1914


Sergei Esenin – Cái bóng đen

February 8, 2015

Tôi ở đâu? Thời nào? Chân tôi hay chân ai
Đã từng bước đi trên mặt tuyết dày?
Anh ở đâu? Thời nào? Hỡi con người lang bạt?
Phải tôi không đang ngao ngán thở dài?

Đôi mắt trên bóng hình tôi kia đã nhắm
Vào cả thế giới này chẳng chút ngại ngần.
Trong ngực này hàng ngày có chiến tranh.
Và trái tim thành nơi chứa đầy bất mãn.

Trong nụ cười này, chà, trong nụ cười này
Bao nỗi đau cùng cực hình ẩn náu.
“Thưa quý ông, ngài có nhận ra chăng
Trên mặt ông đầy nỗi buồn in dấu?”

“Không, chẳng phải thế đâu! Cũng có tiếng cười mà.
Như kẻ cho vay, tôi lấy tiếng cười của nỗi buồn làm lãi».
Đối tượng lạ lùng này làm tôi sợ phát run.
Giữa hắn và tôi có gì đó giống nhau tồn tại.

Ngoài cửa sổ kia tuyết trắng phủ lạnh lùng,
Bên cửa sổ có người trầm tư ngồi mãi.
Tôi ở đâu, thời nào, và tôi là ai
Bí mật đêm nay liệu có ai cho tôi biết với không?

Qh dịch

Сергей Есенин

«Чёрный человек»

Где я? Когда я? Мои, не мои ли
ноги по этому снегу ходили?
Где ты, когда ты, удача-бродяжка?
Я ли вздыхаю так странно и тяжко?

Эти глаза на моём отраженье
мир весь избрали своею мишенью.
В этой груди – ежедневные войны.
Сердце моё – словно храм недовольных.

В этой улыбке, ах, в этой улыбке
прячутся боли и прячутся пытки.
«Сударь, скажите, а вы подмечали:
в вашем лице слишком много печали?»

«Нет же, ну что вы! Там смеха не меньше.
Смех я с печали беру как процентщик».
Странный субъект, и пугает до дрожи.
Впрочем, мы с ним даже чем-то похожи.

Холод и снег за окном, у окна же
кто-то сидит. Только кто же мне скажет,
где же я сам и когда я, и кто я?
Кто же мне тайну ночную откроет?..

3.12.07