A. Dementiev- Tôi yêu

August 23, 2010

Người đàn bà bước xuống bờ sông
Tóc rực vàng xinh đẹp vô cùng.
Nơi bờ cát cháy mênh mông ấy.
Tôi viết cho nàng chỉ một dòng.

Một dòng, nàng đọc to thành tiếng.
Nàng nói với tôi:  -“Em cũng yêu…”
Và nhắc lại: -“Ôi anh yêu dấu…”
Giọng nói khiến lòng tôi nao nao.

Tôi cùng nàng ngồi trên bờ cát.
Và nắng soi ấm áp phía sau.
Rặng thông cao vút reo xào xạc
Đằng xa vẳng lại tiếng quạ kêu.

Tôi đã làm thơ tặng riêng nàng.
Sông sâu nước xiết đã bơi ngang,
Chỉ để hái bó hoa cúc dại,
Mang về đặt xuống dưới chân nàng.

Nàng cười khúc khích, xé đoá hoa.
Bói tình bằng từng cánh trắng ngà.
Lời tôi thề thốt là chưa đủ,
Hay nàng mê tín tự bao giờ.

Nhiều năm trôi qua từ độ ấy.
Tôi còn nhớ mãi đến tận giờ
Mỗi khi nhắm mắt dòng chữ nọ
Lại hiện lên không thể lu mờ.

ЛЮБЛЮ

Андрей Дементьев

Спускалась женщина к реке.
Красива и рыжеголова.
Я для нее одно лишь слово
писал на выжженном песке.

Она его читала вслух.
“И я люблю…”- мне говорила.
И повторяла:
“Милый, милый…”-
так, что захватывало дух.

Мы с ней сидели на песке.
И солнце грело наши спины.
Шумели сосны-исполины.
Грачи кричали вдалеке.

Я в честь ее стихи слагал.
Переплывал Быстрину нашу,
чтобы собрать букет ромашек
и положить к ее ногам.

Она смеялась и гадала.
И лепестки с цветов рвала.
То ль клятв моих ей не хватало,
То ль суеверною была.

С тех пор прошло немало лет.
Глаза закрою –
вижу снова,
как я пишу одно лишь слово,
которому забвенья нет.

Русская советская поэзия 50-70х годов.
Хрестоматия. Составитель И.И.Розанов.
Минск: Вышэйшая школа, 1982.


Ты ищешь меня – Андрей Дементьев

December 5, 2008
Андрей Дементьев
* * *
Bên anh em tìm đến
Vào những ngày cô đơn.
Khi hồn em hưu quạnh
Không bạn bè ở bên.

Mà anh thì không muốn
An ủi em lâu hơn.
Dù người Nga ta vẫn
Thích chia xẻ nỗi buồn.

Anh không muốn lấp đầy
Trong hồn em khoảng trống –
Giữa hạnh phúc sắp đến
Với hạnh phúc đã qua.

Em chờ anh chỉ để
Khóc và buồn cùng nhau.
Còn ngày vui em sẽ
Chẳng chia với anh đâu…

А.Дементьев. Азарт. Стихи.
Библиотека произведений удостоенных
государственной премии СССР.
Москва: Советский писатель, 1986.

 

Андрей Дементьев
* * *

Ты ищешь меня
Только в дни одиночества.
Когда никого —
Ни в душе, ни вблизи.

А мне утешать тебя
Больше не хочется,
Хоть это и любят
У нас на Руси.

И я не хочу заполнять
Этот вакуум —
Меж будущим счастьем
И счастьем былым.

Ты ждешь, чтоб мы вместе
Грустили и плакали.
А радостный день
Для тебя неделим…

А.Дементьев. Азарт. Стихи.
Библиотека произведений удостоенных
государственной премии СССР.
Москва: Советский писатель, 1986.


Andrei Dementiev – Ở nông thôn

February 11, 2008

Andrei Dementiev

Ở nông thôn

Tôi thích nghe tiếng mưa
Gõ trên mái ngói,
Và khi đó trong tôi
Tất cả đều trầm ngâm im tiếng nói.

Tôi nghe tiếng mưa rơi
Đều đều đơn điệu,
Nhưng thật sự tuyệt vời.
Và xung quanh đồng cảm với hồn tôi.

Tôi thấy mình hạnh phúc,
Như đứa trẻ thơ.
Trong kho nồng nàn mùi cỏ khô
Và cỏ tươi âm thầm mọc lên trong khe nứt.

Mưa mãi rồi cũng tạnh…
Để cả một mặt hồ sóng sánh xanh
Trải rộng trên nền trời khi nãy là màu xám.

Mưa mãi rồi cũng tạnh
Tôi rời khỏi nhà kho.
Thấy tất cả xung quanh
Tươi mới như lần đầu được thấy.

Và cầu vồng sau mưa lộng lẫy
Như cổng thiên đường
Tôi vừa được lên
Khi đang còn sống.

1996.

В ДЕРЕВНЕ

Люблю, когда по крыше
Дождь стучит,
И все тогда во мне
Задумчиво молчит.

Я слушаю мелодию дождя.
Она однообразна,
Но прекрасна.
И все вокруг с душою сообразно.

И счастлив я,
Как малое дитя.
На сеновале душно пахнет сеном.
И в щели льет зеленый свет травы.
Стихает дождь…
И скоро в небе сером
Расплещутся озера синевы.

Стихает дождь.
Я выйду из сарая.
И все вокруг
Как будто в первый раз.
Я радугу сравню с вратами рая,
Куда при жизни
Я попал сейчас.

Андрей Дементьев. Аварийное время любви.
Стихи, статьи, песни.
Москва: Новости, 1996.


Ballada về tình yêu

August 3, 2007

Andrei Dementiev

— Anh không thể nào sống thiếu em,
Ngay từ buổi đầu anh đã hiểu…
Như một lần ngựa đang phi nước đại
Đột ngột dừng bên miệng vực sâu.

— Anh với em cũng không thể thiếu.
Em mãi chờ! Và em mệt mỏi.
Như một lần hồn em dông đã nổi
Trên nền tuyết trắng mùa đông.

Tan rồi hợp những đường đời trăm nẻo
Dù ở đâu anh cũng mãi tìm em.
Thầm thì qua điện thoại: “Đừng buồn…”
Để được nghe thầm thì: “Em hứa…”

Rồi một lần ngựa đang phi nước đại
Hất anh ngã nhào giữa cảnh quay.
— Em không thể nào sống thiếu anh,—
Em thầm thì bên anh trong bóng tối.

Anh hôn mê… Nhưng với cuộc đời
Sức mạnh tình yêu đưa anh trở lại.
Tất cả lại bắt đầu như ngày mới
Khi thần chết chịu thua trả anh về.

— Anh không thể nào sống thiếu em…—
Anh nhìn em mỉm cười mệt mỏi,
— Em có nhớ hồn em dông đã nổi
Trên nền tuyết trắng mùa đông?

Tuyết trắng nhẹ bay trên mái tóc
Sương long lanh mi mắt ai kìa…
Đời này ta không thể chia lìa,
Và mãi bình yên bên nhau thế.

1947

Андрей Дементьев

БАЛЛАДА О ЛЮБВИ

— Я жить без тебя не могу,
Я с первого дня это понял…
Как будто на полном скаку
Коня вдруг над пропастью поднял.

— И я без тебя не могу.
Я столько ждала! И устала.
Как будто на белом снегу
Гроза мою душу застала.

Сошлись, разминулись пути,
Но он ей звонил отовсюду.
И тихо просил: «Не грусти…»
И тихое слышалось: «Буду…»

Однажды на полном скаку
С коня он свалился на съемках…
— Я жить без тебя не могу,—
Она ему шепчет в потемках.

Он бредил… Но сила любви
Вновь к жизни его возвращала.
И смерть уступила: «Живи!»
И все начиналось сначала.

— Я жить без тебя не могу…—
Он ей улыбался устало,
— А помнишь на белом снегу
Гроза тебя как-то застала?

Прилипли снежинки к виску.
И капли росы на ресницах…
Я жить без тебя не смогу,
И значит, ничто не случится.

1947


Tặng Marina

June 28, 2007

Andrei Dementiev

Đến lúc này, khi đã luống tuổi rồi,
Anh mới buồn nhớ đến thời xưa cũ.
Nhưng chẳng thể quay trở về quá khứ
Như hồn ta không yên tĩnh bao giờ.

Mà liệu ta có được hưởng bình yên,
Khi trong ta sóng dậy từng giây phút,
Những bất công trên thế gian chưa hết
Khuấy động lòng ta chẳng chút tiếc thương.

Đừng giận anh suốt những tháng năm trường
Anh với em hai phương trời cách biệt.
Em trong anh mãi là nguồn ánh sáng
Giữ hồn anh không lụi tắt bao giờ.

Trước con đường bao gập ghềnh trắc trở
Trước cuồng phong giận dữ chốn nhân gian –
Anh khắc ghi – đời này vẫn có em.
Và tất cả thị phi trôi vào quên lãng

Андрей Дементьев.

Марине

Я лишь теперь, на склоне лет,
Истосковался о минувшем.
Но к прошлому возврата нет,
Как нет покоя нашим душам.

Да и какой сейчас покой,
Когда в нас каждый миг тревожен.
Несправедливостью людской
Он в нас безжалостно низложен.

Прости, что столько долгих лет
Мы жили на широтах разных.
Но ты была во мне, как свет,
Не дав душе моей угаснуть.

И как бы ни были круты
Мои дороги, чья-то ярость,—
Я помнил — есть на свете ты.
И все плохое забывалось.


Hải âu trên sóng

March 7, 2007

Khơi xa kia dạt dào sóng vỗ, trái tim em ở đó.
Ta chẳng chờ mong, sao buồn thế tự bao giờ.
Và em vội cùng anh đến bên bờ biển cả
Hải âu vờn trên sóng, sáng ngời như những đóa hoa.

Anh lại ngắm những đàn chim trên mặt biển,
Mộng cùng em bay trong vũ điệu cánh chim trời
Anh lại ngắm – nhẹ nhàng đàn hải âu chao liệng.
Em xem kìa, có khác chi trên biển tuyết đang rơi.

Cả bài ca vang trong yên tĩnh, cả tiếng sóng vỗ bờ
Có thể chỉ là những gì anh nghe thấy trong mơ
Nhưng khi nghe tiếng hải âu khắc khoải qua tiếng sóng
Anh biết chúng đang ghen với hạnh phúc đôi ta.

Và nếu như tai hoạ đến cùng với bão dông,
Anh tin có những ngôi nhà mở cửa chờ chim về tránh
Anh sẽ vui biết mấy khi mùa xuân xôn xao lên tiếng
Đàn hải âu trở về, như đôi ta, tràn trề hạnh phúc bình yên.

Anh lại ngắm những đàn chim trên mặt biển,
Mộng cùng em bay trong vũ điệu cánh chim trời
Anh lại ngắm – nhẹ nhàng đàn hải âu chao liệng.
Em xem kìa, có khác chi trên biển tuyết đang rơi.

Чайки над водой

Вдали шумит прибой.
Сердце там твое.
Приходит грусть, порой,
Когда не ждёшь её.
И ты спешишь со мной
К морю красоты,
Где чайки над волной,
Как белые цветы.

Опять я вижу белых чаек над водой,
В их светлом танце – мы с тобой.
Опять я вижу, как легко они кружат.
Взгляни – над морем снегопад!

А может, это сон,
Может, снится мне
И нежный шёпот волн,
И песня в тишине.
Но сквозь морской прибой
Чайки вновь слышны.
Я знаю, нам с тобой
Завидуют они.

А если грянет шторм
И придёт беда,
То каждый добрый дом
Открыт для них всегда.
Я снова буду рад
Шелесту весны.
И чайки к нам летят,
Счастливые, как мы.