Con mèo tự ái – Rimma Kravchenko

September 25, 2015

Tôi đang giận dữ lắm,
Chẳng muốn về nhà đâu.
Bị hạ thấp thế này
Ai mà kiên nhẫn nổi!

Tôi bị ông chủ gọi
Là con lợn. Vì sao?
Thật khủng khiếp! Rồi sau
Còn gọi là “súc vật”!

Rồi “con dê”, “ngu ngốc”
Rồi “con mèo biếng lười”.
Chẳng qua ngủ hơi nhiều
Nên tôi không bắt chuột.

Làm sao mà hiểu được?
Tôi vốn là mèo ngoan.
Tôi ngủ trên đi văng,
Không làm phiền ai cả.

Có khi tôi phải vạ,
Vì ông chủ cãi nhau,
Với bà chủ. Biết đâu
Hay còn chuyện gì khác?

Dẫu chuyện gì cũng được,
Tôi chả biết nói sao,
Nhưng nếu không vui vẻ,
Đừng trút lên đầu mèo.

Giờ tôi ngồi trong xó
Trầm cảm và buồn rầu.
Tôi khóc và tôi gào,
Tôi làm gì sai chứ?

Ừ thì tôi đánh vỡ
Lọ mứt. Gói bột rơi,
Sữa chua đẫm cả người,
Vì trong kho tối quá!!!

Tất nhiên là tôi có,
Ăn vụng tí tẹo thôi!
Gen sẵn có trong người,
Nhưng tôi sai, tôi biết!

Nửa ngày tôi hối hận,
Ngồi tư lự mái nhà,
Hàng xóm ác ác là,
Đánh tôi, lưng tí gẫy.

Họ đuổi cho tôi chạy
Để bắt chuột trong vườn,
Tôi đâu phải đồ đểu,
Tôi áy náy, đến thương.

Nhưng mà tôi cũng phải
Biết cái gì là ngon.
Thịt chuột sống lạnh ngắt
Nghĩ cũng đủ buồn nôn.

Ngoài trời thì mưa, lạnh,
Tôi đói, chân run run.
Nhà đỏ lửa, lên đèn,
Tôi đã quên tất cả.

Tôi khẽ khàng cào cửa –
Lúc này càng phải khôn!
Tôi kêu thật đáng thương,
Để chờ ông chủ bế.

– Mày lang thang đâu thế?
Tội nghiệp, đói rồi này.
Mang cái bát ra đây,
Đổ đầy cho đến ngọn.

Và bà chủ chạy đến,
Vuốt ve mãi không thôi.
Ăn cho đến đã đời,
Tôi đi tìm chỗ ngủ.
Обиженный Кот

Римма Кравченко

(Всем, кто любит кошек)

Я обиженный и злой
Не хочу идти домой.
Лопнет всякое терпенье
От такого униженья.

Ну за что хозяин мой
Обозвал меня “свиньёй”?
Просто ужас! А потом
Он назвал меня “скотом”.

А ещё назвал “козлом”,
Мол, лентяй и дуролом,
Что мышей я не ловлю,
Потому что долго сплю.

Кто людей этих поймёт?
Я ведь очень добрый кот.
На диване мирно спал,
Ни кому я не мешал.

Может быть, хозяин мой
В ссоре был тогда с женой,
Может, в доме был скандал,
И я под руку попал?

Всякое тут может быть,
Ни мне общество судить,
Ну причём же здесь коты,
Если вдруг не в духе ты?

И теперь на чердаке
В размышленьи и тоске
Я ору на весь чердак,
Что же сделал я ни так?

Ну разбил варенья банку,
И пакет рассыпал с манкой,
Весь испачкался в сметане,
Так темно ж было в чулане!!

Я, конечно, вороватый,
Есть грешок.Ген виноватый!
Знаю сам, как украду-
Значит, “вляпаюсь” в беду.

И потом полдня страдаю,
Волком вою на сарае.
А противный злой сосед
Чуть не поломал хребет.

Гонят все меня взашей,
Что б ловил в саду мышей.
Кошки на сердце скребут,
Ну какой я серый плут?

Просто мутится рассудок,
Есть хочу, урчит желудок.
От сырых,глупых мышей
Уже тошно на душе.

Дождь на улице и холод,
Я продрог и мучит голод.
Дома печка, там тепло,
Я забыл обиду, зло.

Поцарапал тихо в дверь-
Буду хитрым я теперь!
И так жалобно мяукал,
Что хозяин взял на руки.

-Где, бродяга, пропадал?
Тощий весь,изголодал.
И с горою в мою миску
Положил любимый “Вискас”.

Тут хозяйка прибежала,
Нежно гладила, ласкала.
Ни житуха- благодать!
Ох, объелся. Пошёл спать.


Marshak S. – Hai con mèo con

September 18, 2015

Hai con mèo con cãi nhau trong xó tối.
Bà chủ bực lên, bèn vớ ngay cái chổi
Và quét hai thằng ra khỏi bếp nhà mình,
Ai đúng ai sai, bà chẳng thiết phân minh

Mà chuyện xảy ra lúc đêm đông, tháng giêng.
Hai con mèo con đứng giữa sân, lạnh cóng.
Chúng đành cuộn mình trên bậc đá, ngoài hiên,
Tay che mũi và đắng lòng chờ kết cục.

May bà chủ thương tình, mở hé cửa ra.
– Nào, giờ còn dám cãi nhau không, lũ nhóc?
Hai đứa cùng cúp đuôi, nem nép vào nhà.
Lắc mình rũ tuyết ướt khỏi bộ lông xù,
Và cuộn vào nhau trên bếp lò, thiếp ngủ.
Còn bão tuyết ngoài kia nổi đến sáng, mịt mù.

Самуил Маршак

Два маленьких котенка поссорились в углу.
Сердитая хозяйка взяла свою метлу
И вымела из кухни дерущихся котят,
Не справившись при этом, кто прав, кто виноват.

А дело было ночью, зимою, в январе.
Два маленьких котенка озябли на дворе.
Легли они, свернувшись, на камень у крыльца,
Носы уткнули в лапки и стали ждать конца.

Но сжалилась хозяйка и отворила дверь.
– Ну что? – она спросила. – Не ссоритесь теперь?
они тихонько в свой угол на ночлег.
Со шкурки отряхнули холодный, мокрый снег.
И оба перед печкой заснули сладким сном.
А вьюга до рассвета шумела за окном.


Mùa hè rớt – Olga Berggolts

September 16, 2015

Có một mùa mà sắc màu lạ lắm
Nóng dịu đi, mặt trời như nhạt bớt.
Nhân gian gọi – chút nắng mùa hè rớt,
Đẹp nồng nàn chẳng kém lúc xuân về.

Rất nhẹ thôi, chỉ như lướt bay qua
Những vết tơ đã chạm vào gương mặt…
Đàn chim muộn vẫn còn cao giọng hót,
Hoa cuối mùa nở lộng lẫy, bồn chồn!

Tạnh hết rồi những mưa rào cuồng nộ,
Đồng đất lặng thầm cũng dâng hiến hết rồi…
Thường hạnh phúc – một cái nhìn là đủ,
Ghen sâu hơn, dù ghen cũng ít thôi…

Mùa hè anh minh hào phóng cuối đời,
Ta giang tay vui mừng đón nhận ngươi.
Ở nơi nào, tình yêu của ta ơi?
Rừng lặng câm, nghiêm khắc ánh sao trời…

Anh thấy đấy – mùa sao rơi đang qua,
Và, hình như, giờ biệt ly đã điểm…
Còn em mãi đến bây giờ mới biết
Cách yêu, thương, tha thứ để lìa xa…

Qh dịch

БАБЬЕ ЛЕТО

Есть время природы особого света,
неяркого солнца, нежнейшего зноя;
Оно называется
бабье лето
и в прелести спорит с самою весною.

Уже на лицо осторожно садится
летучая, легкая паутина…
Как звонко поют запоздалые птицы!
Как пышно и грозно пылают куртины!

Давно отгремели могучие ливни,
все отдано тихой и темною нивой…
Все чаще от взгляда бываю счастливой,
все реже и горше бываю ревнивой.

О, мудрость щедрейшего бабьего лета,
с отрадой тебя принимаю… И все же.
любовь моя, где ты, аукнемся, где ты?
А рощи безмолвны, а звезды все строже…

Вот видишь — проходит пора звездопада,
и, кажется, время навек разлучаться…
…А я лишь теперь понимаю, как надо
любить, и жалеть, и прощать, и прощаться


Ghềnh đá – Lermontov M.Yu

September 11, 2015

Ghềnh đá khổng lồ mở vòm ngực rộng,
Đón mây vàng trú tạm một đêm thôi.
Vừa rạng sáng đám mây lên đường sớm,
Trên nền biếc xanh vui vẻ đùa chơi.

Vết ẩm mờ nơi đám mây vừa ngủ
Vương trong nếp đá nhăn mãi không khô.
Đá cô đơn một mình trong hoang mạc
Và khóc thầm nặng trĩu những suy tư.

Qh dịch

УТЕС

Лермонтов М.Ю

Ночевала тучка золотая
На груди утеса-великана;
Утром в путь она умчалась рано,
По лазури весело играя;

5Но остался влажный след в морщине
Старого утеса. Одиноко
Он стоит, задумался глубоко
И тихонько плачет он в пустыне.


Lá đỏ – những đoá mùa thu… Bulat Okudzhava

September 10, 2015

Lá đỏ là những đoá hoa thu.
Không phải thứ hoa bán đầu phố, ngã tư,
Không phải thứ hoa cứ sáng ra em hái
Bình dị, giản đơn, không băn khoăn khắc khoải.
Màn sương sớm phủ lên chúng như làn khói.
Và mong manh lớp băng chống chếnh tình cờ.
Chúng còn vô danh, và chúng chẳng bao giờ
Cạnh tranh nổi với nụ cười con gái.
Ngày lại ngày chúng cứ bay, bay cao mãi,
Nhưng tôi biết rằng sẽ đến một ngày, rất chóng thôi
Dòng lá đổ sẽ ngăn những con tàu trễ nải,
Và người ta nhìn qua cửa sổ, rùng mình:
Những chiếc lá cứ bay,lật qua lật lại.
Để ngọn gió lành bứt chúng ném xuống đường,
Khoe gia tài của tháng chín đẫm hương,
Khoe vẻ đẹp và mùa màng hào phóng.
Những đám cưới đó đây. Sắc màu đầy ắp.
Bàn tiệc rộn ràng vui tươi và nóng bỏng.
Và nước nho, đỏ như máu của đất, chảy tràn,
Trong những thùng gỗ kín cứ sục sôi và thở than
Trăn trở trong nỗi cô đơn,
Trào ra thành tiếng ồn đòi ánh sáng…
Không, mùa thu đâu có gì buồn hơn lúc xuân sang,
Nỗi buồn của mùa thu chỉ là do thi nhân cảm tác.

Листва багряная – осенние цветы…

Булат Окуджава

Листва багряная — осенние цветы.
Не те, что продают на перекрестках,
не те, что по утрам срываешь ты
спокойно, не задумываясь, просто.
Их пеленой прикрыл рассветный дым.
На них ледок случайный  и непрочный.
Они пока безвестны, и не им
соперничать с улыбками цветочниц.
Они летят который день подряд.
Но знаю я, что утром недалеким
трамваи остановит листопад
и люди вздрогнут, выглянув из окон:
а листья в вышине плывут, паря,
то вниз, к земле, швырнет их свежим ветром,
чтоб подчеркнуть богатства сентября,
твоей земли и красоту, и щедрость.
Вершатся свадьбы. Ярок их разлив.
Застольный говор и горяч, и сочен.
И виноградный сок, как кровь земли,
кипит и стонет в темных недрах бочек.
Он в долгом одиночестве изныл,
он рвется в шум, ему нельзя без света…
Нет, осень не печальнее весны,
и грусть ее — лишь выдумка поэтов


Tớ đi tập bơi – Lifshits Vladimir

September 3, 2015

Tớ đã tập bơi như thế này:
Đầu tiên tớ cởi một chiếc giày,
Rồi ngồi xuống một hòn đá ướt
,Ngồi một tí thôi… và cởi nốt.

Chân trần tớ nấp sau tảng đá,
Cởi áo sơ mi,
Bỏ quần dài.
Rồi tớ ngồi trên bờ thêm tí –
Tớ không thể nhảy xuống nước ngay!
Thôi hôm nay tớ còn trấn tĩnh,
Tập bơi là việc của ngày mai.

Rồi ngày mai chuyện đã thế này:
Đầu tiên tớ cởi một chiếc giày,
Rồi ngồi xuống một hòn đá ướt,
Ngồi một tí thôi… và cởi nốt.

Tớ ngắm hoàng hôn thật mê say.
Nhưng anh trai tớ đã đến đây.
Anh xăm xăm đến và quát tớ:
– Nhảy xuống nước mau, nhảy xuống ngay!..

Tớ nhìn quanh thấy khúc gỗ trôi.
Đây rồi, phải bám lấy ngay thôi?!
Tớ với tay ra hòng bám lấy,
Hai chân thì bập bõm trượt dài.

-Ném đi! – Tớ nghe tiếng anh trai –
Phải ném bỏ ngay khúc gỗ trôi!..
Tớ thấy, anh đứng không xa quá,
Cũng chẳng mấy sâu ở chỗ này.
Chân tớ khua mặt hồ nổi bọt,
Và đáy hồ cũng chẳng xa tay.

– Không, – Tớ lại nghe thấy tiếng anh trai,
-Hèn gì hèn thế, nhóc em này!
Nhóc định còn đến bao giờ nữa
Chìm nghỉm như một cục sắt đây?

Rồi chuyện xảy ra tiếp thế này:
Anh cởi quần dài,
Cởi áo ngoài,
Không cho tớ bám vào khúc gỗ,
Cầm tay lôi ra tận đến đây.

Và ở tận chỗ sâu nhất ấy,
Chẳng buồn để tâm đến thằng em, –
Mặt thì trông như là đang cáu, –
Bỏ tớ ở đấy và đứng nhìn.

Tớ vung tay đạp chân hết sức
Vẫy vùng trong nước, sợ thót tim.
Tớ vung tay đạp chân hết sức
Vẫy vùng rẽ nước ngóc đầu lên.

Tớ gọi: – Anh ơi em sắp chìm!.. –
Tớ gào: – Em sắp xuống bùn đen!.. –
Anh ấy chỉ cười: Nhầm, nhóc ạ.
Nhóc đang bơi đấy, chẳng hề chìm!

Как я научился плавать

Лифшиц Владимир

Я учился плавать так:Первым делом снял башмак,Сел на камушек сырой,Посидел… и снял второй. Отойдя за валуны,Снял рубашку,Снял штаны.Посидел на берегу -Прыгнуть в воду не могу!Нынче только окачусь,Плавать завтра научусь. А назавтра было так:Первым делом снял башмак,Сел на камушек сырой,Посидел… и снял второй. Вот любуюсь на закат.Но идет мой старший брат.И кричит мне старший брат:- Прыгай в воду, говорят!.. Вижу, плавает бревно.Может, выручит оно?Руки тянутся к бревну,Ноги шлепают по дну. -Брось! – кричит        мой старший брат!..Брось полено, говорят!..Вижу, брат недалеко,Вижу, здесь неглубоко.Ноги вспенили волну,Руки шлепают по дну.

– Нет, – кричит        мой старший брат, -Ты, я вижу, трусоват!До каких же это порБудешь плавать как топор? Дальше дело было так:Снял он брюки,Снял пиджак,Не пустил меня к бревну,Потащил на глубину. И уж там, на глубине,Не заботясь обо мне, -Видно, очень был сердит, -Кинул в воду и глядит. Я руками и ногамиПо воде что было сил,Я руками и ногамиПо воде заколотил. Я кричу ему: – Тону!.. -Я кричу: – Иду ко дну!.. -Старший брат смеется: – Врешь,Ты не тонешь, ты плывешь!