Tôi đang giận dữ lắm,
Chẳng muốn về nhà đâu.
Bị hạ thấp thế này
Ai mà kiên nhẫn nổi!
Tôi bị ông chủ gọi
Là con lợn. Vì sao?
Thật khủng khiếp! Rồi sau
Còn gọi là “súc vật”!
Rồi “con dê”, “ngu ngốc”
Rồi “con mèo biếng lười”.
Chẳng qua ngủ hơi nhiều
Nên tôi không bắt chuột.
Làm sao mà hiểu được?
Tôi vốn là mèo ngoan.
Tôi ngủ trên đi văng,
Không làm phiền ai cả.
Có khi tôi phải vạ,
Vì ông chủ cãi nhau,
Với bà chủ. Biết đâu
Hay còn chuyện gì khác?
Dẫu chuyện gì cũng được,
Tôi chả biết nói sao,
Nhưng nếu không vui vẻ,
Đừng trút lên đầu mèo.
Giờ tôi ngồi trong xó
Trầm cảm và buồn rầu.
Tôi khóc và tôi gào,
Tôi làm gì sai chứ?
Ừ thì tôi đánh vỡ
Lọ mứt. Gói bột rơi,
Sữa chua đẫm cả người,
Vì trong kho tối quá!!!
Tất nhiên là tôi có,
Ăn vụng tí tẹo thôi!
Gen sẵn có trong người,
Nhưng tôi sai, tôi biết!
Nửa ngày tôi hối hận,
Ngồi tư lự mái nhà,
Hàng xóm ác ác là,
Đánh tôi, lưng tí gẫy.
Họ đuổi cho tôi chạy
Để bắt chuột trong vườn,
Tôi đâu phải đồ đểu,
Tôi áy náy, đến thương.
Nhưng mà tôi cũng phải
Biết cái gì là ngon.
Thịt chuột sống lạnh ngắt
Nghĩ cũng đủ buồn nôn.
Ngoài trời thì mưa, lạnh,
Tôi đói, chân run run.
Nhà đỏ lửa, lên đèn,
Tôi đã quên tất cả.
Tôi khẽ khàng cào cửa –
Lúc này càng phải khôn!
Tôi kêu thật đáng thương,
Để chờ ông chủ bế.
– Mày lang thang đâu thế?
Tội nghiệp, đói rồi này.
Mang cái bát ra đây,
Đổ đầy cho đến ngọn.
Và bà chủ chạy đến,
Vuốt ve mãi không thôi.
Ăn cho đến đã đời,
Tôi đi tìm chỗ ngủ.
Обиженный Кот
(Всем, кто любит кошек)
Я обиженный и злой
Не хочу идти домой.
Лопнет всякое терпенье
От такого униженья.
Ну за что хозяин мой
Обозвал меня “свиньёй”?
Просто ужас! А потом
Он назвал меня “скотом”.
А ещё назвал “козлом”,
Мол, лентяй и дуролом,
Что мышей я не ловлю,
Потому что долго сплю.
Кто людей этих поймёт?
Я ведь очень добрый кот.
На диване мирно спал,
Ни кому я не мешал.
Может быть, хозяин мой
В ссоре был тогда с женой,
Может, в доме был скандал,
И я под руку попал?
Всякое тут может быть,
Ни мне общество судить,
Ну причём же здесь коты,
Если вдруг не в духе ты?
И теперь на чердаке
В размышленьи и тоске
Я ору на весь чердак,
Что же сделал я ни так?
Ну разбил варенья банку,
И пакет рассыпал с манкой,
Весь испачкался в сметане,
Так темно ж было в чулане!!
Я, конечно, вороватый,
Есть грешок.Ген виноватый!
Знаю сам, как украду-
Значит, “вляпаюсь” в беду.
И потом полдня страдаю,
Волком вою на сарае.
А противный злой сосед
Чуть не поломал хребет.
Гонят все меня взашей,
Что б ловил в саду мышей.
Кошки на сердце скребут,
Ну какой я серый плут?
Просто мутится рассудок,
Есть хочу, урчит желудок.
От сырых,глупых мышей
Уже тошно на душе.
Дождь на улице и холод,
Я продрог и мучит голод.
Дома печка, там тепло,
Я забыл обиду, зло.
Поцарапал тихо в дверь-
Буду хитрым я теперь!
И так жалобно мяукал,
Что хозяин взял на руки.
-Где, бродяга, пропадал?
Тощий весь,изголодал.
И с горою в мою миску
Положил любимый “Вискас”.
Тут хозяйка прибежала,
Нежно гладила, ласкала.
Ни житуха- благодать!
Ох, объелся. Пошёл спать.