Mùa đông – Sergei Esenin

February 15, 2010

Hôm nay lạnh quá đi mất, chả có hứng dịch thơ xuân, vì thực ra mùa đông còn những hai tháng nữa mới hết. Thôi dịch bài thơ đông của anh đẹp trai tóc vàng chán đời. Khi viết bài này có lẽ anh ấy chưa chán đời…

Khi mùa thu vừa bay mất,
Đã thấy mùa đông đến ngay.
Như là lướt trên đôi cánh
Mùa đông vô hình ai hay.

Băng giá kêu lên răng rắc
Đóng kín mặt nước ao hồ.
Lũ trẻ con vui cười đùa
Cùng nói “cảm ơn” băng giá.

Kìa bao hoa văn đẹp lạ
Băng giá vẽ trên cửa nhà.
Tất cả mọi người lặng ngắm
Hoa văn ấy. Từ cao xa

Tuyết rơi, thoáng bay lấp loáng,
Đọng thành lớp bọt trắng dày.
Mặt trời nháy mắt trong mây,
Sương lóng lánh trên mặt tuyết.

ЗИМА

Сергей Есенин

Вот уж осень улетела,
И примчалася зима.
Как на крыльях, прилетела
Невидимо вдруг она.

Вот морозы затрещали
И сковали все пруды.
И мальчишки закричали
Ей “спасибо” за труды.

Вот появилися узоры
На стеклах дивной красоты.
Все устремили свои взоры,
Глядя на это. С высоты

Снег падает, мелькает, вьется,
Ложится белой пеленой.
Вот солнце в облаках мигает,
И иней на снегу сверкает.


Alexei Tolstoi – Không đề

February 4, 2010

Chỉ có trời mới biết được tại sao mình tự nhiên lại nghĩ đến anh Bá tước đẹp trai Alexei Tolstoi, con trai của một người phụ nữ đẹp vào đúng ngày hôm nay. Có điều anh này hơi lắm lời, bài thơ nào cũng dài. Có bài này không dài lắm thì lại buồn nẫu ruột. Thôi thì dịch, vì lâu quá rồi chả dịch được bài thơ nào.

x x x

Nghe ngoài sân ầm ầm mưa đổ,
Người trong nhà đã ngủ lâu rồi;
Thở dài, tôi lại bên cửa sổ –
Ngắm vườn sẫm tối dưới mưa rơi;

Bầu trời tối đen, đen đến mức
Không hề có một ánh sao vương;
Ngôi nhà cổ trong đêm trời xấu
Mọi căn phòng chứa chất nỗi buồn!

Mưa như gõ trống trên mái ngói,
Run rẩy rung những ngọn đèn chùm;
Lũ chuột rúc rích đằng sau tủ
Gặm nhấm linh tinh giấy dán tường;

Chúng như biết trước được tai ương:
Cụ chủ nhà đã gần cái chết,
Người thừa kế thì không tha thiết,
Với gia tài cũ của tổ tiên –

Và ngôi nhà sẽ bị lãng quên,
Cho cỏ dại lấp đầy tam cấp…
Chỉ nghĩ đến mà buồn nẫu ruột
Trong một đêm mưa gió não nùng!..

Thập kỷ 1840

Алексей Толстой

x x x

Шумит на дворе непогода,
А в доме давно уже спят;
К окошку, вздохнув, подхожу я –
Чуть виден чернеющий сад;

На небе так темно, так темно,
И звездочки нет ни одной;
А в доме старинном так грустно
Среди непогоды ночной!

Дождь бьет, барабаня, по крыше,
Хрустальные люстры дрожат;
За шкапом проворные мыши
В бумажных обоях шумят;

Они себе чуют раздолье:
Как скоро хозяин умрет,
Наследник покинет поместье,
Где жил его доблестный род –

И дом навсегда запустеет,
Заглохнут ступени травой…
И думать об этом так грустно
Среди непогоды ночной!..

1840-е годы