Ivan Surikov
* * *
Đêm thanh vắng, khu vườn mờ mờ tối
Hàng cây dương mơ màng ngủ bên hồ;
Thoang thoảng thơm mùa xuân hoa đua nở;
Ta ngồi bên cửa sổ rộng chơi vơi.
Những ngôi sao lấp lánh sáng trên trời,
Trăng dịu hiền từ trên cao nhìn xuống,
Tưới đẫm dáng em bằng ánh xanh lơ.
Ngập chìm trong trăng sáng em trầm tư.
Anh đắm đuối bởi dáng em xinh đẹp
Mải ngắm em anh chẳng nói một lời…
Mùi hương cũng chảy thành dòng lặng lẽ
Tràn ngập căn phòng dưới ánh trăng soi.
Thời khắc này anh có muốn nhiều đâu:
Chỉ mong sao cuộc đời em bình lặng
Để bao nhiêu nỗi buồn và lo lắng
Không bao giờ đến được trái tim em.
1868 hoặc 1869
Иван Суриков
* * *
Ночь тиха, сад объят полутьмою,
Дремлют липы над сонным прудом;
Воздух дышит цветущей весною;
Мы сидим пред раскрытым окном.
Светят яркие звезды над нами;
Кротко месяц глядит с высоты,
И его голубыми лучами
Облитая, задумалась ты.
Очарован твоей красотою,
Я любуюсь тобою без слов…
В нашу комнату тихой струею
Льется запах душистых цветов,
И прошу в этот час я не много:
Чтобы дни твои тихо текли,
Чтобы жизни печаль и тревога
В твое сердце пути не нашли.
1868 или 1869