Không đề

August 31, 2007

Ivan Surikov

* * *

Đêm thanh vắng, khu vườn mờ mờ tối
Hàng cây dương mơ màng ngủ bên hồ;
Thoang thoảng thơm mùa xuân hoa đua nở;
Ta ngồi bên cửa sổ rộng chơi vơi.

Những ngôi sao lấp lánh sáng trên trời,
Trăng dịu hiền từ trên cao nhìn xuống,
Tưới đẫm dáng em bằng ánh xanh lơ.
Ngập chìm trong trăng sáng em trầm tư.

Anh đắm đuối bởi dáng em xinh đẹp
Mải ngắm em anh chẳng nói một lời…
Mùi hương cũng chảy thành dòng lặng lẽ
Tràn ngập căn phòng dưới ánh trăng soi.

Thời khắc này anh có muốn nhiều đâu:
Chỉ mong sao cuộc đời em bình lặng
Để bao nhiêu nỗi buồn và lo lắng
Không bao giờ đến được trái tim em.

1868 hoặc 1869

Иван Суриков

* * *

Ночь тиха, сад объят полутьмою,
Дремлют липы над сонным прудом;
Воздух дышит цветущей весною;
Мы сидим пред раскрытым окном.

Светят яркие звезды над нами;
Кротко месяц глядит с высоты,
И его голубыми лучами
Облитая, задумалась ты.

Очарован твоей красотою,
Я любуюсь тобою без слов…
В нашу комнату тихой струею
Льется запах душистых цветов,

И прошу в этот час я не много:
Чтобы дни твои тихо текли,
Чтобы жизни печаль и тревога
В твое сердце пути не нашли.

1868 или 1869


Mùa thu

August 28, 2007

Konstantin Balmont

Chùm quả dại chín dần
Trời mỗi ngày một lạnh,
Tiếng chim kêu ảm đạm
Gợi trong tim nỗi buồn.

Chim từng đàn lũ lượt
Tránh rét phía biển xanh
Lá lấp lánh trên cành
Rừng chuyển màu sặc sỡ.

Mặt trời thôi rạng rỡ
Hoa cũng phai bớt mùi.
Mùa thu sắp tỉnh rồi
Ngái ngủ mà bật khóc.

Константин Бальмонт

ОСЕНЬ

Поспевает брусника,
Стали дни холоднее,
И от птичьего крика
В сердце стало грустнее.

Стаи птиц улетают
Прочь, за синее море.
Все деревья блистают
В разноцветном уборе.

Солнце реже смеется,
Нет в цветах благовонья.
Скоро Осень проснется
И заплачет спросонья.


Trong rừng thông

August 28, 2007

Yakov Polonsky

Mùi nhựa thông sực nức
Như khói từ lư hương,
Hơi thở mùa xuân mới
Mùi lá mục vấn vương.

Vỏ cây thông già cỗi
Ngang dọc vết dao, rìu
Nhựa chảy như nưóc mắt
Từng hạt đọng trong veo.

Trong sương sớm ấm áp
Tôi thích thở thật sâu
Mùi nhựa thông lành mạnh
Từ những vết thương đau.

Bởi tôi cũng đã từng
Cả tâm hồn thể xác
Bị thương vào một ngày
Xuân mới về ẩm ướt…

1888

Яков Полонский

В ХВОЙНОМ ЛЕСУ

Лес, как бы кадильным дымом
Весь пропахнувший смолой,
Дышит гнилью вековою
И весною молодой.

А смолу, как слезы, точит
Сосен старая кора,
Вся в царапинах и ранах
От ножа и топора.

Смолянистым и целебным
Ароматом этих ран
Я люблю дышать всей грудью
В теплый утренний туман.

Ведь и я был также ранен –
Ранен сердцем и душой,
И дышу такой же гнилью
И такою же весной…

1888


Mùa thu

August 24, 2007

Apollon Maikov

Lá khô lấp lánh vàng
Phủ đất rừng ẩm ướt…
Dũng cảm chân ta bước
Lên sắc thu mong manh.

Má đỏ hồng vì lạnh
Mới dễ chịu làm sao
Chạy, nghe tiếng cành gẫy
Chân vơ lá xạc xào!

Không còn trò vui cũ!
Rừng giấu hết cả rồi
Hạt dẻ cuối đã bẻ
Đóa hoa cuối tàn phai.

Dưới lớp rêu mịn phẳng
Không còn đám nấm xoăn
Cạnh gốc cây hết rủ
Chùm việt quất đỏ căng.

Băng giá đêm còn đọng
Trên lá mãi chẳng tan
Lạnh lùng qua kẽ lá
Từng mảnh trời ngút ngàn…

Dưới chân lá xào xạc
Cái chết chờ nạn nhân…
Mình ta hồn phơi phới
Nên ta ca vang ngân!

Ta hái từ xuân sớm
Hoa tuyết giữa rêu phong;
Cho tới khi thu đến
Hoa nào ta cũng mừng

Hồn với hoa thân thiết
Cứ thủ thỉ tâm tình –
Ta đắm trong hạnh phúc
Những ngày những đêm đông

Dưới chân lá xào xạc
Cái chết chờ nạn nhân…
Mình ta hồn phơi phới
Nên ta ca vang ngân!

(1856)

Осень

Aполлон Майков

Кроет уж лист золотой
Влажную землю в лесу…
Смело топчу я ногой
Вешнюю леса красу.

С холоду щеки горят;
Любо в лесу мне бежать,
Слышать, как сучья трещат,
Листья ногой загребать!

Нет мне здесь прежних утех!
Лес с себя тайну совлек:
Сорван последний орех,
Свянул последний цветок;

Мох не приподнят, не взрыт
Грудой кудрявых груздей;
Около пня не висит
Пурпур брусничных кистей;

Долго на листьях, лежит
Ночи мороз, и сквозь лес
Холодно как-то глядит
Ясность прозрачных небес…

Листья шумят под ногой;
Смерть стелет жатву свою…
Только я весел душой
И, как безумный, пою!

Знаю, недаром средь мхов
Ранний подснежник я рвал;
Вплоть до осенних цветов
Каждый цветок я встречал.

Что им сказала душа,
Что ей сказали они –
Вспомню я, счастьем дыша,
В зимние ночи и дни!

Листья шумят под ногой…
Смерть стелет жатву свою!
Только я весел душой –
И, как безумный, пою!

(1856)


Em buồn

August 23, 2007

Lev Mei

Tặng ai đó

Em ủ rũ muộn phiền
Nước mắt rơi lã chã!
Anh nhớ bài ca cổ:
“Lệ như sương long lanh”

Sáng rơi đẫm cánh đồng
Mà trưa không còn vết…
Nước mắt của người đẹp
Cũng khô nhanh thế thôi.
Như sương ngoài đồng vắng –
Biến đi đâu – hỏi trời.
Nước mắt khô nhanh bởi
Bầu nhiệt huyết sục sôi
Sức trẻ như cơn lốc
Tình yêu như mặt trời.

1857

Лев Мей

Ты печальна

Кому-то

Ты печальна, ты тоскуешь,
Ты в слезах, моя краса!
А слыхала ль в старой песне:
“Слезы девичьи – роса”?

Поутру на поле пала,
А к полудню нет следа…
Так и слезы молодые
Улетают навсегда.
Словно росы полевые –
Знает бог один – куда.
Развевает их и сушит
Жарким пламенем в крови
Вихорь юности мятежной,
Солнце красное любви.


Em biết, anh chẳng còn đến nữa…

August 21, 2007

Maria Petrovykh

Em biết, anh chẳng còn đến nữa,
Nhưng hãy tin em buồn chẳng phải vì anh.
Vì điều khác em buồn không chịu nổi,
Và muốn kể anh nghe nỗi lòng mình.

Anh yêu thương, anh nợ em nhiều lắm
Hãy nhớ lại xem, ra đi anh để lại được gì,
Anh mắc nợ, anh đời đời mắc nợ –
Ánh nắng, không gian và bầu trời biếc xanh,

Dòng sông trôi êm đềm và tiếng rừng xào xạc
Trong đời em từng có trước anh.
Trả lại cho em bạn bè, niềm vui và sức mạnh
Rồi hãy đi, bỏ em lại một mình.

1943

Мария Петровых

Знаю, что ко мне ты не придёшь,
Но поверь, не о тебе горюю:
От другого горя невтерпёж,
И о нём с тобою говорю я.

Милый, ты передо мной в долгу.
Вспомни, что осталось за тобою,
Ты мне должен – должен! – я не лгу –
Воздух, солнце, небо голубое,

Шум лесной, речную тишину, –
Всё, что до тебя со мною было.
Возврати друзей, веселье, силу
И тогда уже – оставь одну.

1943


Mùa thu

August 19, 2007

Apollon Maikov

Xao xác lượn vòng theo gió,
Lá thu muộn phiền than thở:
“Chết mất thôi! Rừng trụi trơ,
Rừng ơi, cái chết đang chờ!”

Rừng chẳng nghe lời than khóc
Oai nghiêm dưới trời thẫm xanh,
Bắt đầu giấc ngủ hồi sinh
Sức căng đầy chờ xuân tới.

Осень

Аполлон Майков

Осенние листья по ветру кружат,
Осенние листья в тревоге вопят:
“Всё гибнет, всё гибнет! Ты черен и гол,
О лес наш родимый, конец твой пришел!”

Не слышит тревоги их царственный лес.
Под темной лазурью суровых небес
Его спеленали могучие сны,
И зреет в нем сила для новой весны.


Tử đinh hương, hoa tím yêu thương…

August 15, 2007

V. Popov và N. Popova

Như chiếc bóng lặng thầm anh theo em khắp nơi,
Bên nhau trên ghế đá, ánh mắt nhìn đắm đuối.
Như hoa tím mùa xuân, tóc em bồng bềnh trôi.
Vì anh quá rụt rè – mình mãi chẳng thành đôi.

Ôi hoa tím yêu thương, hoa tàn chẳng đúng thời,
Đừng tàn héo theo hoa, còn mãi tình đơn phương.

Từ chiếc ghế em ngồi anh đi theo người khác.
Vẫn những chuyện vẩn vơ, vẫn những hạt hướng dương
Các chàng trai hứa hẹn tặng em cả thiên đường,
Mất anh em chẳng buồn, em cũng chẳng vấn vương.

Hoa tàn chẳng đúng thời, ôi hoa tím yêu thương,
Còn mãi tình đơn phương. Đừng tàn héo hoa ơi.

Thời gian vùn vụt bay, cuộc đời cứ thế trôi
Ghế đá xưa ta ngồi nay lấp trong cỏ dại
Chín chắn hơn nhiều, em sẵn sàng đánh đổi
Tất cả các chàng để giữ mãi anh thôi.

Ôi hoa tím yêu thương, hoa tàn chẳng đúng thời,
Đừng tàn héo theo hoa, còn mãi tình đơn phương.

Hoa tàn chẳng đúng thời, ôi hoa tím yêu thương,
Theo anh em lạc bước, ôi mối tình đơn phương.

Ах, сирень-сиренюшка…

В.Попов, Н.Попова

Пареньком застенчевым ты ходил за мной
Сядем на скамеечку, взгляд такой родной.
Я ж была кудрявая, что весной сирень
Только ты не пара мне – робкий, словно тень.

Ах, сирень-сиренюшка, завяла безо времюшка
Безответная любовь, не завять бы мне с тобой.

А с моей скамеечки ты ушел к другой
Вот такие семечки, разговор пустой
Ухажеры толпами обещали рай
Мне ль тужить-печалиться, только выбирай.

Ах, сирень-сиренюшка, завяла безо времюшка
Безответная любовь ,не завять бы мне с тобой.

Пролетело времечко, жизнь взяла свое
И в саду скамеечка поросла быльем
Мне бы кудри прежние, мудрость лет шальных
На тебя сменила б я всех бы остальных.

Ах, сирень-сиренюшка, завяла безо времюшка
Безответная любовь ,не завять бы мне с тобой.

Ах, сирень-сиренюшка, завяла безо времюшка
Безответная любовь заблудились мы с тобой.


Mùa xuân

August 13, 2007

Apollon Maikov

* * *

Ngoài đồng hoa dại lả lơi,
Nắng vàng sóng sánh khắp bầu trời…
Chim sơn ca báo xuân đến sớm
Lảnh lót trong màu xanh chơi vơi.

Trời trưa lấp lánh hút tầm nhìn,
Nắng chan hoà khuất bóng sơn ca…
Thân thiện biết bao hy vọng trẻ
Gửi lời chào an ủi trái tim ta.

Từ đâu vọng tới tiếng chim ca
Ta không biết, mà cũng không cần biết…
Ta lắng nghe bài ca xuân thắm thiết
Và mỉm cười với bầu trời bao la.

Аполлон Майков

* * *

Поле зыблется цветами…
В небе льются света волны…
Вешних жаворонков пенья
Голубые бездны полны.

Взор мой тонет в блеске полдня…
Не видать певцов за светом…
Так надежды молодые
Тешат сердце мне приветом…

И откуда раздаются
Голоса их, я не знаю…
Но, им внемля, взоры к небу,
Улыбаясь, обращаю.

1857


Mùa xuân

August 12, 2007

N.A. Nekrasov

Xôn xao màu xanh, màu xanh sinh sôi,
Màu xanh sinh sôi, màu xanh mùa xuân!

Gió vui đùa, gió lồng lộng thổi
Lướt qua trên những cánh rừng trăn
Lay những bụi cây, vờn ngọn cỏ
Hất phấn hoa bay tung như mây
Nơi nơi màu xanh tràn đầy khắp
Mặt nước và không gian nơi đây!

Xôn xao màu xanh, màu xanh sinh sôi,
Màu xanh sinh sôi, màu xanh mùa xuân!

Vợ tôi nàng mới thật dịu hiền
Natalia con gái Patrikey
Nàng đâu có chọc trời khuấy nước
Vậy mà sao vạ gió tai bay,
Mùa hè tôi sống trong thành phố…
Chính nàng lỡ miệng nói gở thay,
Tai vạ đến trong mùa đông này!

Đông khắc nghiệt đâu cần dùng khóa
Vẫn nhốt nàng cùng bạn trong nhà.
Nhìn thẳng vào mắt tôi nghiêm khắc
Nàng lặng im như một nấm mồ.
Tôi im lặng, nhưng lòng dậy sóng:
Ý trả thù ác độc chẳng im.
Giết nàng … còn thương hoa tiếc ngọc!
Quá sức rồi, chịu đựng làm sao!
Lại còn thêm mùa đông lạnh giá
Đêm ngày lửa cháy thêm dầu vào:
“Giết nàng, giết con người phản trắc!
Thẳng tay với con người ác độc!
Bằng không đời này ngươi vơ vất,
Không yên thân, đêm cũng như ngày
Ngươi biết tìm đâu nơi ẩn nấp,
Khỏi ánh nhìn của hàng xóm đây
Họ sẵn sàng nhổ ngươi vào mặt!…”
Cùng bài ca bão tuyết thét gào
Ý trả thù độc ác lớn thêm –
Dao nhọn bên mình tôi mài sẵn…
Nhưng đột nhiên xuân đến bên thềm…

Xôn xao màu xanh, màu xanh sinh sôi,
Màu xanh sinh sôi, màu xanh mùa xuân!

Những vườn anh đào hoa trắng nở
Màu hoa như sữa chảy tràn trề
Rừng thông vui mừng reo khe khẽ
Mặt trời sưởi ấm cành lá non.
Mừng vui khoác áo mới mùa xuân
Bạch dương cùng cây đoan ca hát
Buông dài tóc bím lá mướt cành!
Xôn xao trong đầm nhành sậy thấp
Xôn xao rừng thưa cây phong cao
Khắp nơi xôn xao, xào xạc lá
Mùa xuân mới mẻ, sức dâng đầy…

Xôn xao màu xanh, màu xanh sinh sôi,
Màu xanh sinh sôi, màu xanh mùa xuân!

Ý trả thù chừng như đã nhạt
Dao không buông cũng tự rời tay,
Vẳng bên tai tôi nghe lời hát
Vang vọng rừng, đồng cỏ đâu đây:
“Hãy cứ yêu khi tình yêu đến,
Chịu đựng khi chưa quá sức mình
Rộng lượng khi còn tha thứ được,
Và Chúa trời sẽ phán xét anh!”

Идет-гудет Зеленый Шум,
Зеленый Шум, весенний шум!

Играючи, расходится
Вдруг ветер верховой:
Качнет кусты ольховые,
Поднимет пыль цветочную,
Как облако: все зелено,
И воздух и вода!

Идет-гудет Зеленый Шум,
Зеленый Шум, весенний шум!

Скромна моя хозяюшка
Наталья Патрикеевна,
Водой не замутит!
Да с ней беда случилася,
Как лето жил я в Питере…
Сама сказала глупая,
Типун ей на язык!

В избе сам друг с обманщицей
Зима нас заперла,
В мои глаза суровые
Глядит — молчит жена.
Молчу… а дума лютая
Покоя не дает:
Убить… так жаль сердечную!
Стерпеть — так силы нет!
А тут зима косматая
Ревет и день и ночь:
“Убей, убей, изменницу!
Злодея изведи!
Не то весь век промаешься,
Ни днем, ни долгой ноченькой
Покоя не найдешь.
В глаза твои бесстыжие
Соседи наплюют!..”
Под песню-вьюгу зимнюю
Окрепла дума лютая –
Припас я вострый нож…
Да вдруг весна подкралася..

Идет-гудет Зеленый Шум,
Зеленый Шум, весенний шум!

Как молоком облитые,
Стоят сады вишневые,
Тихохонько шумят;
Пригреты теплым солнышком,
Шумят повеселелые
Сосновые леса.
А рядом новой зеленью
Лепечут песню новую
И липа бледнолистая,
И белая березонька
С зеленою косой!
Шумит тростинка малая,
Шумит высокий клен…
Шумят они по-новому,
По-новому, весеннему…

Идет-гудет Зеленый Шум.
Зеленый Шум, весенний шум!

Слабеет дума лютая,
Нож валится из рук,
И все мне песня слышится
Одна – и лесу, и лугу:
“Люби, покуда любится,
Терпи, покуда терпится
Прощай, пока прощается,
И – бог тебе судья!”

Н. А. Некрасов