Sergei Esenin – Anh đào từng cánh bay như tuyết,

April 28, 2014

Anh đào từng cánh bay như tuyết,
Cành xanh hoa nở, sương ướt đầm.
Lang thang theo luống cày vừa vỡ
Quạ khoang tìm những hạt nảy mầm.

Thảm cỏ đang lên như nhung mượt,
Khắp nơi thoang thoảng mùi nhựa thông.
Mùa xuân khiến tôi say váng vất
Ôi những cánh rừng, những cánh đồng.

Điều bí ẩn mang niềm vui đến
Rót vào hồn tôi ánh cầu vồng.
Tôi mải mộng mơ về em đấy
Về em tôi hát mãi trong lòng.

Anh đào ơi, như tuyết, cứ rải hoa
Chim ơi, rừng vắng cứ hót mà.
Tôi lâng lâng chạy trên đồng rộng
Rải hoa như bọt sóng bao la.

Сергей Есенин

Сыплет черемуха снегом,
Зелень в цвету и росе.
В поле, склоняясь к побегам,
Ходят грачи в полосе.

Никнут шелковые травы,
Пахнет смолистой сосной.
Ой вы, луга и дубравы,
Я одурманен весной.

Радугой тайные вести
Светятся в душу мою.
Думаю я о невесте,
Только о ней лишь пою.

Сыпь ты, черемуха, снегом,
Пойте вы, птахи, в лесу.
По полю зыбистым бегом
Пеной я цвет разнесу.


Suốt đêm hoạ mi ca – Lời bài hát

April 23, 2014

Suốt đêm hoạ mi ca,
Thành phố im lặng ngủ.
Những chùm hoa keo trắng
Thơm ngan ngát bên thềm.
Những chùm hoa keo trắng
Làm ta muốn phát điên.

Khu vườn mưa tưới đẫm,
Nước lênh láng vực sâu…
Thời ấy ta còn trẻ
Còn dại khờ làm sao.
Năm tháng thì trôi mãi
Nhuộm tóc ta bạc màu.
Đâu rồi hương trong trắng
Của những chùm hoa keo.
Chỉ bão tuyết mùa đông
Nhắc ta màu hoa ấy.

Khi buổi chiều bão dậy
Ta thấy như thuở nào.
Những cành hoa keo trắng
Không nở lại bao giờ
Những cành hoa keo trắng
Như tuổi trẻ của ta.

Quỳnh Hương dịch

Целую ночь соловей нам насвистывал
город молчал и молчали дома.
Белой акации гроздья душистые
ночь напролет нас сводили с ума.
Белой акации гроздья душистые
ночь напролет нас сводили с ума.

Сад весь умыт был весенними ливнями
в темных оврагах стояла вода,
Боже, какими мы были наивными,
как же мы молоды были тогда.
Годы промчались седыми нас делая,
где чистота этих веток живых,
Только зима, да, метель эта белая
напоминают сегодня о них.
Только зима, да, метель эта белая
напоминают сегодня о них.

В час когда ветер бушует неистовый
с новою силою чувствую я
Белой акации гроздья душистые
невозвратимы, как юность моя.
Белой акации гроздья душистые
неповторимы, как юность моя.

И.Козлова


Ах, ты душечка – Dân ca Nga

April 17, 2014

Ах ты душечка красна-девица
Мы пойдем с тобой разгуляемся
Мы пойдем с тобой разгуляемся
Вдоль по бережку
Волги-матушки
Эх пускай на нас люди зарятся
Ну и что ж это что за парочка
То не брат с сестрой то не муж с женой
Добрый молодец с красной девицей

Ô này em yêu dấu,
Em xinh đẹp của tôi
Em ra bờ sông nhé,
Mình đi dạo sóng đôi.
Sông Volga-sông mẹ,
Cuồn cuộn một dòng trôi.
Người ta tò mò quá,
Nhưng kệ người ta thôi.
Anh trai cùng em gái,
Hay vợ chồng, một đôi?
Một chàng trai thật bảnh,
Với một gái thật tươi…

 


Lời từ biệt của người phụ nữ Sla-vơ – V. Lazarev

April 11, 2014

Phút chia tay lưu luyến rồi cũng điểm,
Em tiễn anh với ánh mắt âu lo,
Tôi gắng giữ hơi thở em thương mến,
Mà tố giông đã nổi phía xa xa.

Bầu không khí đẫm sương xanh rung động,
Tiếng kèn báo nguy vang chói bên tai.
Nước Nga gọi ta lên đường chiến đấu,
Bước chân trung đoàn cuốn gió đường dài.

Tạm biệt nhé, hỡi miền quê yêu dấu
Xin người luôn hãy nhớ đến chúng con.
Tạm biệt nhé, ôi ánh nhìn đau đáu,
Tạm biệt thôi, và tha thứ cho nhau.

Bay, bay, bay… Vùn vụt tháng năm trôi.
Những đoàn tàu chìm dần vào bóng tối,
Những đoàn tàu chở lính đi rất vội.
Và phía trước, trên thăm thẳm nền trời
Ngôi sao của lính sáng mãi không thôi.

Tạm biệt nhé, hỡi miền quê yêu dấu
Xin người luôn hãy nhớ đến chúng con.
Tạm biệt nhé, ôi ánh nhìn đau đáu,
Tạm biệt thôi, và tha thứ cho nhau.

 Những ga xép, rừng nối đồng chạy mãi
Ánh ban mai thay thế ánh chiều tàn –
Xin đừng quên lời giã từ anh nhé,
Và đinh ninh nhắc lại mãi trong tim.

Không, hồn ta sẽ không thôi khắc khoải –
Lửa công bằng còn rọi sáng nơi nơi
Để tình yêu, tình anh em sáng mãi,
Lính chúng ta dâng hiến cả cuộc đời

Tạm biệt nhé, hỡi miền quê yêu dấu
Xin người luôn hãy nhớ đến chúng con.
Tạm biệt nhé, ơi ánh nhìn đau đáu,
Trong chúng tôi có người chẳng về đâu.

 Bay, bay, bay… Vùn vụt tháng năm trôi.
Chỉ có bài ca là còn mãi mãi.
Đoàn quân đã khắc ghi bài ca ấy,
Và phía trước, trên thăm thẳm nền trời
Ngôi sao của lính sáng mãi không thôi.

 Tạm biệt nhé, hỡi miền quê yêu dấu
Xin người luôn hãy nhớ đến chúng con.
Tạm biệt nhé, ơi ánh nhìn đau đáu,
Tạm biệt thôi, và tha thứ cho nhau.

ПРОЩАНЬЕ СЛАВЯНКИ

В. Лазарев

Наступает минута прощания,
Ты глядишь мне тревожно в глаза,
И ловлю я родное дыхание,
А вдали уже дышит гроза.

Дрогнул воздух туманный и синий,
И тревога коснулась висков,
И зовет нас на подвиг Россия,
Веет ветром от шага полков.

Прощай, отчий край,
Ты нас вспоминай,
Прощай, милый взгляд,
Прости-прощай, прости-прощай

Летят-летят года,
Уходят во мглу поезда,
А в них — солдаты.
И в небе темном
Горит солдатская звезда.

Прощай, отчий край,
Ты нас вспоминай,
Прощай, милый взгляд,
Прости-прощай, прости-прощай

Лес да степь, да в степи полустанки.
Свет вечерней и новой зари —
Не забудь же прощанье Славянки,
Сокровенно в душе повтори!

Нет, не будет душа безучастна —
Справедливости светят огни
За любовь, за великое братство
Отдавали мы жизни свои.

Прощай, отчий край,
Ты нас вспоминай,
Прощай, милый взгляд,
Не все из нас придут назад.

Летят-летят года,
А песня — ты с нами всегда:
Тебя мы помним,
И в небе темном
Горит солдатская звезда.

Прощай, отчий край,
Ты нас вспоминай,
Прощай, милый взгляд,
Прости-прощай, прости-прощай.


Lermontov – Một mình tôi cất bước ra khỏi cửa,

April 8, 2014

Một mình tôi cất bước ra khỏi cửa,
Đường đá xanh nằm lấp lánh trong sương,
Đêm lặng lẽ. Đồng hoang như lắng lại,
Và những ngôi sao trò chuyện đêm trường.

Vòm trời cao trang trọng kỳ diệu thế! 
Đất ngủ êm đềm trong ánh xanh dương… 
Sao hồn tôi khó khăn, đau đớn nhỉ? 
Tôi chờ gì ? Hay nuối tiếc luyến thương? 

Đời này tôi chẳng còn mong chi nữa, 
Quá khứ kia cũng không chút sầu vương; 
Tôi kiếm tìm tự do và yên ổn! 
Tôi muốn quên đi, và ngủ thật ngon! 

Nhưng không phải giấc ngàn thu trong mộ… 
Ước gì tôi mãi được hưởng giấc nồng,
Nhưng trong ngực sức sống luôn tiềm ẩn, 
Và nhịp thở khẽ khàng vẫn phập phồng; 

Để đêm ngày bên tai tôi luôn vọng
Ngọt ngào thanh âm những khúc tình ca
Để trên đầu tôi vĩnh hằng xanh mãi
Vòm lá âm u xào xạc bóng sồi già.

1841 

Выхожу один я на дорогу; 
Сквозь туман кремнистый путь блестит; 
Ночь тиха. Пустыня внемлет богу, 
И звезда с звездою говорит. 

В небесах торжественно и чудно! 
Спит земля в сияньи голубом… 
Что же мне так больно и так трудно? 
Жду ль чего? жалею ли о чём? 

Уж не жду от жизни ничего я, 
И не жаль мне прошлого ничуть; 
Я ищу свободы и покоя! 
Я б хотел забыться и заснуть! 

Но не тем холодным сном могилы… 
Я б желал навеки так заснуть, 
Чтоб в груди дремали жизни силы, 
Чтоб дыша вздымалась тихо грудь; 

Чтоб всю ночь, весь день мой слух лелея, 
Про любовь мне сладкий голос пел, 
Надо мной чтоб вечно зеленея 
Тёмный дуб склонялся и шумел. 

1841 


Đã chán lại buồn — Lermontov

April 8, 2014

…Đã chán nản lại thêm buồn ngao ngán,
Tay ta đưa không người đón bẽ bàng
Đúng lúc ta đang bời rối tâm can…
Ước mong à? Vô ích thôi nếu mãi là mong ước…
Tháng năm trôi – Những tháng năm đẹp nhất!
Yêu đương ư? Nào đâu người khả ái…
Yêu chốc lát chẳng bõ công khắc khoải,
Ta đâu được diễm phúc yêu mãi mãi.
Ngắm mình ư? Quá khứ không tồn tại:
Đau đớn, vui mừng, tất tật quá nhỏ nhoi…
Khát khao chăng? Sớm muộn cũng hết thôi
Vị ngọt ngào biến ngay khi lý trí cất lời.
Bình tâm lại mà ngoái nhìn – cả cuộc đời,
Chỉ là câu đùa rỗng không và ngu ngốc đầu môi.

QH dịch

…И скучно и грустно, и некому руку подать
В минуту душевной невзгоды…
Желанья!.. что пользы напрасно и вечно желать?..
А годы проходят – все лучшие годы!
Любить… но кого же?.. на время – не стоит труда,
А вечно любить невозможно.
В себя ли заглянешь? – там прошлого нет и следа:
И радость, и муки, и всё там ничтожно…
Что страсти? – ведь рано иль поздно их сладкий недуг
Исчезнет при слове рассудка;
И жизнь, как посмотришь с холодным вниманьем вокруг –
Такая пустая и глупая шутка…

 1840


Dân ca Belarus

April 1, 2014

Đồng cỏ còn chưa nở hoa,
Mầm xanh non vừa mới nhú,
Cớ sao em đã bồi hồi,
Cớ sao đêm em mất ngủ.

Một mình em về lúc tối,
Rồi cửa sổ mãi sáng đèn.
Em buồn, buồn không chịu nổi,
Và vui, niềm vui chưa quen.

Mẹ em trộm nhìn con gái,
Không ngủ, khe khẽ thở dài.
Trên má mẹ dòng lệ chảy
Như ánh sao xa khôn nguôi.

Chàng trai lạ kia sẽ đến,
Không hiểu nỗi lòng mẹ đâu.
Con gái mẹ khờ dại lắm
Chàng cầm tay con, dắt theo.

Đồng cỏ hoa chưa kịp nở,
Cây lá vừa mới nhú mầm,
Những lời tình yêu muôn thuở
Bên tai đã nghe thì thầm.

Cây lá lao xao, suối chảy,
Mùa xuân nay đã lại về.
Hai mẹ con cùng trăn trở,
Dướ ibóng một ngôi sao khuya…

Беларусская народная песня

Ещё луга не зацветали,
Ещё трава взошла едва.
А у девчонки почему-то
Уже кружится голова.

Она одна пришла с гулянья,
В её окне горит звезда.
Девчонке грустно, очень грустно,
И хорошо, как никогда.

А мать на дочь глядит украдкой,
Не спит, вздыхает в уголке.
И дальний свет звезды высокой,
Течёт слезинкой по щеке.

Придёт, придёт чужой не робкий,
Он не поймёт моих забот.
И дочь, девчонку-несмышлёнку,
Обняв за плечи, уведёт.

Ещё луга не зацветали,
Ещё трава взошла едва.
А уж любовь очами шепчет
Свои старинные слова.

Шумит в садах, звенит ручьями
Весна родимой стороны.
Не спят две женские печали
Одной звездой озарены.

 


N. Rubtsov – Chiều chiều

April 1, 2014

Từ đầu cầu con đường đi lên dốc.
Trên đỉnh núi mở ra một nỗi buồn.
Đống đổ nát của nhà thờ còn lại,
Như nước Nga xưa đã thiếp ngủ luôn.

Nước Nga xưa! Phải chăng những tháng năm
Ngày của ta luôn rộn ràng trong ngực,
Luôn được biểu tượng tự do thấm đẫm,
Và luôn luôn hứa hẹn ở tương lai

Ôi cuộc đời đã thấy hết niềm vui,
Đã hết đớn đau, đã lùi vào quá khứ!
Nhưng đỉnh đèo nơi đây tôi còn thấy
Hồn nước Nga xưa vang bóng một thời.

Các chàng trai tận giờ vẫn thế thôi,
Kiêu hãnh vui tươi đóng yên cương ngựa,
Những buổi chiều vẫn ánh vàng rạng rỡ
Như những buổi chiều ngày tháng cũ xưa…

По вечерам

С моста идет дорога в гору.
А на горе – какая грусть!-
Лежат развалины собора,
Как будто спит былая Русь.

Былая Русь! Не в те ли годы
Наш день, как будто у груди,
Был вскормлен образом свободы,
Всегда мелькавшей впереди!

Какая жизнь отликовала,
Отгоревала, отошла!
И все ж я слышу с перевала,
Как веет здесь, чем Русь жила.

Все так же весело и властно
Здесь парни ладят стремена,
По вечерам тепло и ясно,
Как в те былые времена…

 <1970>

Николай Рубцов. Стихотворения.
Поэзия XX века. Москва: Профиздат, 1998.